Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 209




Chuyện Tĩnh Bắc vì ngọc tỷ mà tan rã khiến họ phải cảnh giác, cho dù là ngọc tỷ, cũng không đến nỗi khiến Tĩnh Bắc vốn đã ổn định bấy lâu nay đột nhiên rơi vào nội loạn, tan rã. Trong chuyện này nhất định có kẻ nào đó nhúng tay vào kích động.

 

Đã có thể kích động Hách Liên Đoan, thì bên cạnh bọn họ e rằng cũng không trong sạch gì. Sự việc ở Vệ Đông giống hệt với thủ đoạn của Tĩnh Bắc, nhưng đối phương vẫn chần chừ chưa động tới hắn và Đệ Ngũ Phù Dẫn, có lẽ còn có thủ đoạn tinh vi hơn ở phía sau.

 

“Nếu như ta là nàng, ta sẽ kích động gây chiến giữa Đệ Ngũ Phù Dẫn và ta, để phá vỡ liên minh giữa hai chúng ta. Nàng nghĩ kẻ này là ai?” Nhiếp Chiếu đi nước cờ trắng, ra hiệu cho Giang Nguyệt tập trung.

 

Mới biết được thân phận của nội gián, đối phương lại ẩn nấp bên cạnh bọn họ lâu như vậy, Giang Nguyệt thở không đều, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, đi một nước cờ: “Quảng Bình. Bà ấy tai mắt khắp nơi... còn nữa, ba ngàn nam sủng? Nhưng tam ca, sao chàng lại nghi ngờ hắn?”

 

Nhiếp Chiếu chống cằm, gõ gõ quân cờ: “Bốn người này ta đều thử qua, A Qùy đúng là ngốc, điều này không thể nghi ngờ. Khi ấy nàng rời Phủ Tây đi trừ phi tặc, ta thử hắn, sau khi bị thôi miên, hắn chỉ biết đọc thuộc lòng thực đơn. Còn hai người kia, một người bận bịu trốn việc đi tìm người tình, bảy ngày thì có năm ngày không ở nhà, người còn lại ở ngoại viện, không tiếp xúc được với những chuyện này. Chỉ có A Lan, hoàn hảo đến mức giống như người giả, nhưng một người làm việc cẩn thận như vậy, sao lại để một tờ giấy kỳ lạ nằm trong hộp, mà lại còn đặt món quà đó gần chúng ta như thế.”

 

!!!

 

“Chàng đã nghi ngờ hắn từ lâu như vậy? Vậy mà chàng vẫn dám để hắn quản gia? Vì tờ giấy đó, nên chàng nghĩ hắn biết đây là do phủ công chúa cố ý để thử thách, nhân tiện lấy danh nghĩa xưởng may để kết giao với chúng ta?” Giang Nguyệt bịt miệng lại.

 

Nhiếp Chiếu không phủ nhận: “Dùng được thì dùng thôi. Hơn nữa hắn đâu có ý định hạ độc c.h.ế.t ta. Nếu muốn hạ độc c.h.ế.t ta thì đã hạ độc từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ? Chứng tỏ ta vẫn còn hữu dụng với nàng ta. Cho dù xét về vị trí địa lý hay sức mạnh quân sự, có vẻ ta là công cụ tốt nhất để kiềm chế ca ca của nàng.”

 

Đầu của Giang Nguyệt muốn nổ tung: “Vậy tại sao trước đây chàng không nghi ngờ Quảng Bình?”

 

Nhiếp Chiếu gật đầu, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, hơi ngả người về phía sau, hai tay chống trên thảm: “Bởi vì bây giờ ngọc tỷ đã mất. Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ, ngọc tỷ quan trọng như vậy, cho dù Hoàng Hiền quyền thế lộng hành, cũng phải hết sức thận trọng. Rốt cuộc là ai có thể mang ngọc tỷ ra ngoài, rồi đưa đến Tĩnh Bắc. Rõ ràng nhà họ Hách Liên nếu có khả năng đó, thì đã không đến nỗi lụi bại đến mức này vì ngọc tỷ.

 

Tại sao Hoàng Hiền lại cam tâm vào ngục? Với sự bố trí của hắn trong triều, muốn phản kháng cũng không thể lặng lẽ như vậy, trừ phi hắn tự nguyện, có mưu đồ khác.

 

Vậy tại sao ngọc tỷ lại mất? Tại sao lại xuất hiện ở Tĩnh Bắc? Những câu hỏi này khiến người ta lo lắng, vì vậy chắc chắn có kẻ đang đứng sau thao túng tất cả.

 

Hơn nữa, lần này bà ta trở về kinh thành quá dễ dàng, Hoàng Hiền lại dễ dàng cho phép một công chúa đã lâu không rời kinh, không có binh quyền cũng không có thực quyền, có thể nhảy nhót trên triều đình như vậy. Hơn nữa, sự việc lại kết thúc bằng việc hắn bị tống vào ngục, thật quá kỳ lạ.



 

Mặc dù chúng ta từ bà ta nhận được không ít lợi ích, nhưng điều đó không ngăn cản ta không tin tưởng bà ta. Mọi việc bà ta làm có vẻ như là một công chúa sắp mất nước, lo lắng cho bá tánh, lo lắng cho trung thần mà hoảng hốt cầu cứu khắp nơi. Nhưng bà ta dường như không ngu ngốc đến vậy. Nàng có còn nhớ làm thế nào mà bà ta tránh được việc phải hòa thân không?”

 

Giang Nguyệt suy nghĩ kỹ: “Sau tiệc Lộc Minh, bà ta và Tống Cảnh Thời trong ngự hoa viên vừa gặp đã yêu? Tống Cảnh Thời là thám hoa lang vừa mới đỗ đạt, chủ động từ bỏ chức quan, quyết tâm quỳ dưới mưa ba ngày ba đêm ngoài cửa cung. Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, Tiên Đế không thể không ban hôn. Bảo một người mới gặp một lần vì mình mà làm đến mức này, quả thật rất khó, vậy nên bà ta tuyệt đối không phải là người ngu ngốc.”

 

“Ta nghi ngờ bà ta đã sắp đặt trong triều từ lâu, là để đoạt quyền xưng đế. Ngay cả Hoàng Hiền cũng không thể phát giác, e rằng bên trong triều đình đã sớm bị bà ta xâm nhập. Bà  ta dùng ngọc tỷ để gây ra tranh chấp, khiến các chư hầu tự tàn sát lẫn nhau, để ngư ông đắc lợi. Ngay cả việc trước đây bà ta hỗ trợ các chư hầu khắp nơi, cũng là để lợi dụng họ.” Nhiếp Chiếu đem kết quả phân tích của mình chia sẻ với Giang Nguyệt. Ít nhất là dù là âm mưu gì, họ cũng đã thành thật với nhau và tin tưởng lẫn nhau.

 

Giang Nguyệt cúi đầu, suy nghĩ một lát, dường như đang cân nhắc lời của hắn.  

 

Nhiếp Chiếu búng một cái vào đầu nàng: "Hà tất phải làm ra vẻ nghiêm trọng thế, ca ca của nàng và ta, tuyệt đối không phải loại người dễ dàng bị xúi giục. Chỉ cần chúng ta sớm bày bố, nhanh chóng lập kế hoạch, Thái tử và ngọc tỷ đều nằm trong tay chúng ta, thì khả năng thắng của chúng ta vẫn cao hơn. Nhưng nếu bà ta thực sự muốn cái ngai vàng này, và đúng như bà ta nói là vì thiên hạ bách tính, thì đưa cho bà ta cũng không phải là không thể."  

 

Giang Nguyệt lắc đầu: "Ta có một suy đoán táo bạo hơn."  

 

"Gì cơ?"  

 

"Ta nói, nếu Hoàng Hiền ngay từ đầu đã là người của Quảng Bình thì sao?" Giang Nguyệt vừa nói xong, bản thân đã căng thẳng nuốt nước bọt, nụ cười trên mặt Nhiếp Chiếu cũng nhạt đi: "Nàng nói tiếp đi."  

 

"Hoàng Hiền là một thái giám, ngay từ đầu hành vi của hắn đã phù hợp với tất cả các mô tả về gian thần trong sách sử, nhưng hắn hẳn không ngốc. Trước khi đại chiến nổ ra mà thay tướng, chắc chắn sẽ tự chuốc lấy diệt vong. Nếu Đại Ung thực sự diệt vong, hắn tuyệt đối sẽ là người đầu tiên bị g.i.ế.c để tế cờ, việc này không mang lại lợi ích gì cho hắn cả. Trước đây, chúng ta luôn nghĩ hắn là gian thần, làm nhiều việc xấu xa khét tiếng, thay tướng hại trung lương, tự chuốc lấy diệt vong dường như là việc hắn có thể làm.  

 

Nhưng tam ca chàng nhắc đến việc Quảng Bình hồi kinh dường như không gặp sự cản trở nào của hắn, đột nhiên ta cảm thấy có lẽ hắn và Quảng Bình có mối liên hệ nào đó."  

 

Giang Nguyệt nói xong, bản thân lại chau mày: "Không, điều này lại không hợp lý. Nếu Hoàng Hiền thực sự là người của Quảng Bình, bày mưu tính kế bao nhiêu năm chỉ để giành lấy ngai vàng, thì việc này lại quá phiền phức, còn phải liên lụy đến bao nhiêu mạng người vô tội. Rốt cuộc hoàng đế chìm đắm trong tu tiên, có thể từ từ đoạt quyền tham chính, rồi thay thế hắn, như vậy binh không đánh mà có thể thắng, mới là tốt nhất."  

 

Quả thực, mọi việc đều mâu thuẫn, một giả thuyết thành lập thì giả thuyết khác lại bị bác bỏ, giả thuyết kia thành lập thì logic lại không khớp, khiến người ta không biết phải làm sao.  

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Hiện tại điều duy nhất có thể chắc chắn, chính là A Lan thực sự là người của Quảng Bình, và Quảng Bình thực sự có âm mưu, bọn họ muốn bảo toàn tính mạng, thì không thể giống như Hách Liên Đoan không làm gì cả.