Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 133




Lúc trước khi Đệ Ngũ Phù Dẫn vừa biết Giang Nguyệt chính là Tiểu Cẩn, hắn đối với Hách Liên Ngọc thực sự có địch ý, nhưng đến giờ, không cần nhắm vào tiểu tử không có tâm cơ này.

 

Nếu Hách Liên Ngọc si tình Tiểu Cẩn mà Tiểu Cẩn lại không yêu hắn, thì trong mắt Đệ Ngũ Phù Dẫn, Hách Liên Ngọc chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, đáng yêu và có mắt nhìn, hắn vui khi có nhiều người thích Tiểu Cẩn, tranh giành sự yêu mến với Nhiếp Chiếu.

 

Vừa quay lưng lại, trong tay Đệ Ngũ Phù Dẫn đã bị nhét một vốc hạt hướng dương bóc sẵn, Nhiếp Chiếu phủi tay, hất cằm: “Huynh trưởng, ta đặc biệt bóc cho huynh, ăn nhiều hạt hướng dương tốt cho não, nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.”

 

Nói xong liền kéo Giang Nguyệt rời đi, để lại Ngũ Phù Dẫn ngẩn ngơ nhìn vốc hạt hướng dương trắng trẻo mơn mởn trong tay.

 

Chúc Long lặng lẽ lên tiếng: “Cảm động à? Không phải chứ? Ngài thiếu tình thương đến vậy sao? Ngài muốn chấp nhận Nhiếp Chiếu làm muội phu rồi à?”

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn giật mình tỉnh lại, vỗ hạt hướng dương trong tay vào tay Chúc Long: “Ta không phải loại người dễ bị mua chuộc như thế.”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Ta tưởng chàng và ca ca ta không hòa thuận lắm chứ, không ngờ lại bóc hạt hướng dương cho huynh ấy.” Giang Nguyệt duỗi tay nói.

 

Nhiếp Chiếu biết, hai người bọn họ dù ngoài mặt hòa thuận thế nào, mùi thuốc s.ú.n.g vẫn đậm đặc đến mức tràn ra, phủ nhận cũng vô ích, hắn gật đầu: “Chúng ta đúng là có khúc mắc, nàng là muội muội của hắn, hắn tìm nàng mười mấy năm, vừa tìm thấy lại chỉ có mình nàng là người thân, tự nhiên không ưa ta, không muốn chúng ta thành thân, ta cũng chỉ có nàng, nên không nhường nhịn, khúc mắc chính là thế mà ra.

 

Nhưng dù nói thế nào, hắn là thân thích duy nhất của nàng, ta dù không vui cũng phải coi hắn là người nhà,” Nhiếp Chiếu nói, giọng chuyển sang nhẹ nhàng, “hơn nữa chỉ là vốc hạt hướng dương, tối ăn nhiều dễ nóng trong, dỗ dành hắn thôi.”

 

Giang Nguyệt đang cảm động, nghe hắn nói hạt hướng dương dễ nóng trong nên mới tặng Đệ Ngũ Phù Dẫn, liền nhéo nhẹ hắn một cái: “Chàng đừng bắt nạt ca ca ta.”

 

“Hắn bắt nạt ta thì có.” Nhiếp Chiếu phản bác, tuy nói vậy, nhưng trong lòng biết rõ, Đệ Ngũ Phù Dẫn và hắn giống nhau, đã cô đơn quá lâu, dù nói bao nhiêu lần mình đã cứng cỏi như đá, nhưng thực ra chỉ cần một chút ngọt ngào chân thành, liền cảm thấy cuộc sống này đáng giá hơn.

 

Họ quá khao khát yêu thương, nên Đệ Ngũ Phù Dẫn mới hạ mình, dùng mọi cách, chỉ để muội muội trở về bên mình, cùng nhau nương tựa sưởi ấm.

 

Nhiếp Chiếu há chẳng phải cũng vậy, nếu Đệ Ngũ Phù Dẫn thực sự đưa Giang Nguyệt đi, thì cách làm của hắn chỉ có thể còn tàn nhẫn hơn đối phương.

 



Nói về cảm tình giữa Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn, phức tạp hơn bề ngoài thấy nhiều, ngoài địch ý, còn có sự đồng cảm, họ vì trải qua những điều tương tự mà hiểu nhau, nhưng không thể thấu hiểu đối phương.

 

Nhiếp Chiếu đối với hắn, cũng có phần áy náy.

 

“Vậy chàng hãy bao dung cho huynh ấy một chút, chàng có ta rồi, ca ca ta cô đơn một mình ở Thương Nam rất tội nghiệp,” Giang Nguyệt kiễng chân, nâng mặt hắn, yêu cầu hắn, “Đừng tưởng ta không nghe ra hôm nay chàng cố tình chọc giận huynh ấy, có phải vì ta bỏ chàng mà đi tìm huynh ấy nên chàng giận phải không.”


 

Nhiếp Chiếu cúi người, phối hợp nàng: “Nói giận thì hơi nhỏ nhen, nhưng nghĩ kỹ lại, có chút giận thật. Nhưng ta đều nghe theo nàng, nàng nói gì thì làm theo.”

 

Giang Nguyệt xoa mặt hắn, rồi buông ra: “Thật nghe ta hết sao?”

 

Nhiếp Chiếu gật đầu: “Tất nhiên!”

 

“Vậy chàng ngày mai dạy ta toán học được không?” Sắc mặt Nhiếp Chiếu thoáng lộ vẻ hoảng hốt, Giang Nguyệt vội ôm lấy cánh tay hắn, “Được không, được không Tam ca~ Tam ca~ Ta thực sự muốn học toán, ta muốn cùng chàng mở thương lộ, cầu xin chàng, chàng nói đều nghe theo ta, đừng nuốt lời có được không? Ta chỉ có một yêu cầu nhỏ xíu xíu xíu này thôi.”

 

“Thật sự chỉ là một yêu cầu nhỏ xíu xíu xíu thôi sao?” Nhiếp Chiếu hỏi lại, hắn xưa nay không cách nào từ chối bất cứ yêu cầu nào của Giang Nguyệt, nhưng hắn vẫn muốn nghe thêm chút lời ngon ngọt từ nàng, để an ủi bản thân trước khi chịu đả kích.

 

“Ta biết có chút khó khăn,” Giang Nguyệt dùng ngón cái và ngón trỏ nhúm lại một khoảng, “nhưng Tam ca thông minh tài trí vô song, là người giỏi nhất thiên hạ, chuyện nhỏ này đương nhiên không làm khó được chàng.”

Nàng đương nhiên biết, mỗi lần Nhiếp Chiếu dạy nàng toán học, hắn đều mệt mỏi đến mức muốn chết, sáng hôm sau thức dậy trông như bị hút cạn tinh khí, mặt mày tiều tụy, thần sắc ngơ ngác, nhưng các thầy giáo khác lại không dạy giỏi bằng hắn, cũng không dám nghiêm khắc với nàng, nên đành làm phiền Nhiếp Chiếu.

 

Nghe đủ lời ngon ngọt rồi, nếu Nhiếp Chiếu không gật đầu, nàng e rằng sẽ giận: “Được rồi, được rồi, sau lễ cập kê ngày mai, ta sẽ tiếp tục dạy nàng, đúng lúc ca ca nàng cũng ở đây, chắc hẳn huynh ấy cũng rất vui khi cảm nhận niềm vui của tình huynh muội, ta đưa nàng đến phòng huynh ấy, hai ta cùng dạy nàng, được không?”

 

Giang Nguyệt có chút chột dạ: “Thế không tốt đâu, lỡ khiến ca ca ta tức đến nhức đầu thì sao?”

 

“Ca ca nàng yêu thương nàng như vậy, sẽ không nhỏ mọn thế đâu,” Nhiếp Chiếu nói xong, ngồi xuống, kéo tay nàng, đưa nàng lên lưng mình, “Cứ quyết định thế nhé.”

 

Không thể để mình hắn chịu giận, có người chia sẻ vẫn tốt hơn, cũng nên để Đệ Ngũ Phù Dẫn thấy được trình độ toán học ba nhân ba bằng sáu đầy kinh ngạc của muội muội hắn.