Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 172




Chức nghiệp mạnh mẽ nhất ở Thiên Ngân đại lục là triệu hồi sư, là những ma pháp sư có tinh thần lực cường hãn lĩnh ngộ được Khế Ước trận khế ước với yêu thú mạnh mẽ.

Triệu hồi sư đấu với ma pháp sư cùng hoặc lớn hơn một giai đều có khả năng chiến vượt cấp do vừa có ma pháp bản thân vừa có thêm yêu thú hỗ trợ. Đối với chiến sĩ cũng tương tự, họ sao có thể là đối thủ của yêu thú với thân thể cường hãn và ma pháp của triệu hồi sư chứ.

Ngoài ra bởi vì tinh thần lực mạnh mẽ, điều khiển nguyên tố rất chính xác, cực kỳ hữu dụng trong luyện đan và luyện khí. Họ còn có khả năng khắc tinh hạch của yêu thú lên binh khí, cường hóa phẩm cấp của chúng lên huyền phẩm, linh phẩm, tiên phẩm thậm chí là thần khí.

Bên cạnh đó họ còn có khả năng bày bố những pháp trận nghịch thiên, đủ mạnh để một người tiêu diệt cả một đạo quân vạn nhân mã.

Hưng Nam đã từng có một triệu hồi sư như vậy, triệu hồi sư mạnh nhất cả bốn nước. Chính ông ta đã lưu lại đại trận hộ quốc ở đây và sau khi vị đó tạ thế cũng chưa từng xuất hiện triệu hồi sư thay thế nên lực lượng pháp trận ngày một yếu đi.

Thông tin này chỉ mình quân chủ và lão phương trượng này biết bởi đây là phòng tuyến cuối cùng của Hưng Nam bọn họ, nếu truyền ra ngoài sợ là lòng người sẽ khó yên. Vì để củng cố nó mà Quốc Hưng quân chủ phải bỏ ra lượng tinh thần lực rất lớn hàng năm khiến tu vi ông chậm tiến.

Còn vì sao phải củng cố nó sao, còn không phải vì quốc gia bọn họ yếu kém lại giữ quá nhiều tài nguyên như vậy. Ngoài mặt làm ngơ nhưng thực tế là đang như hổ đói đứng ngoài rình rập.

Quốc Hưng quân chủ biết chứ, tộc nhân mình ở ngoài tiền tuyến luôn bị làm khó dễ, thậm chí là tấm khiên đầu tiên xông trận tử thương nhiều nhất nhưng ông cũng phải cắn răng nhịn xuống. Một khi ba nước kia tập trung cường ngạch ập đến chắc chắn sẽ phát hiện ra đại trận suy yếu, lúc đó trên bản đồ sẽ chỉ còn ba quốc gia mà thôi.

Quốc Hưng quân chủ tổ chức rất nhiều giải tranh tài hằng năm giữa các tông môn từ cao đến thấp, các thiếu niên thiên tài Hưng Nam nhằm tìm ra một vị triệu hồi sư tiếp theo. Một năm, hai năm, trăm năm qua đi, hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều nhưng ông vẫn giữ một tia hi vọng ấy, dù phải trả giá bao nhiêu để xuất hiện vị triệu hồi sư tiếp theo cũng rất đáng.

Ông đã ra ban thưởng sẽ để lại cho kẻ đó phân nửa tài sản của hoàng gia, một ít đất phong, có được sự hậu thuẫn tuyệt đối từ hoàng gia nhưng bao nhiêu năm qua đi chỉ để lại những tiếng thở dài mà thôi, tài nguyên thì dần mất đi.

Quốc Hưng quân chủ nhìn trời, ánh mắt không che nổi sự xúc động, dường như có thứ gì đó sắp tuông trào ra ngoài. Lão phương trượng bỗng đứng dậy, đi tới đặt tay lên vai ông nói: “Quân chủ, hãy nén giận, lửa giận sẽ làm mờ lí trí của thế nhân.”

Hai tay Quốc Hưng quân chủ nắm chặt thành quyền, cố gắng thở nói: “Nhịn sao, ngài bảo ta nhịn, ta đã nhịn suốt nghìn năm qua. Nhiều đêm ta đã rất muốn xông ra đó và chém chết lũ súc sinh đó.”

Vẻ mặt của quân chủ càng thêm dữ tợn, đốt cháy cả những dòng lệ sắp tuông ra, quát to ra: “Ngài xem chúng đối xử với đồng bào ta thế nào. Đẩy binh sĩ ta vào chỗ chết, thu mua nguyên liệu với giá thấp chèn ép chúng ta, hạ sát những thiên tài có khả năng trở thành triệu hồi sư của chúng ta.”

“Mỗi khi hai vực đại chiến dân thường của Hưng Nam ta phải vào rừng nguy hiểm mà hái dược liệu chế đan, chết biết bao nhiêu sinh mệnh mà ta...”

Quân chủ cúi đầu gục xuống bàn, bất thực nói: “Ta chẳng thể làm gì cả, chỉ bất lực nhìn quốc gia mình bị xâu xé như vậy.”

Lão phương trượng thở dài. Quân chủ mang gánh nặng quá lớn, có những âu lo gì đều giữ lại trong lòng, lâu ngày sẽ sinh tâm bệnh không tốt cho thân thể. Lão phương trượng vừa rồi đã khiến cho quân chủ bộc phát toàn bộ tâm sự, như thế ít ra có thể đỡ mệt tâm phần nào.

Lão và quân chủ đều biết, bọn họ chèn ép như vậy là muốn quân chủ ra mặt lấy công đạo cho người dân mình. Lúc đó công đạo chẳng lấy được mà thậm chí quân chủ sẽ gặp hung hiểm, một khi ông ngã xuống sẽ chẳng còn ai che chắn Hưng Nam trước ba con sói lớn.

Phương trượng cũng không đành lòng nhìn quân chủ thế này, nhưng cũng không thể nói ra lời nào để an ủi ông ấy cả.

Một bóng đen từ đâu nhảy xuống trước mặt hai người, hắn khom mình cúi đầu với quân chủ, xung quanh phát ra khí tức của huyền sư Hồng Liên tam tinh. Giọng nói lạnh lùng không có độ ấm vang lên: “Quân chủ, Hoài Nam vương gia gửi tin, nhiệm vụ lần này họ đã thành công thu về tám mươi phần trăm tinh hạch bị trộm và khai thác thêm một trăm phần quặng thiết cực phẩm, năm mươi phần tinh thạch trung phẩm.”

Nghe thấy tin tốt, cơn nghẹn khuất của Quốc Hưng quân chủ cũng dịu đi một chút. Ông mệt mỏi nói: “Nhắn với nó hãy sớm trở về gặp ta.” Thời gian này biên giới Hưng Nam liên tục bị Hoa Điêu làm phiền, dù xảy ra tranh chấp nhỏ không đáng nhắc tới nhưng ông vẫn rất tỉ mỉ biết được.

Hưng Nam và Hoa Điêu cách nhau một nhánh rừng Yêu Hung, rất dễ bị người hỏi thăm.

Dừng lại một chút, ông đưa cho hắc y nhân một lệnh bài chế tác tinh xảo, nói: “Bảo nó vận chuyển số quặng thiết cực phẩm kia tới Thiết Khí tông.”

“Tuân lệnh.” Hắn nhận lấy lệnh bài, đằng không phi khỏi chùa.

Nhìn theo bóng lưng đó ông lẩm bẩm: “Có quặng thiết cực phẩm trong tay, hi vọng họ có thể luyện chế ra huyền phẩm binh khí thậm chí là linh phẩm binh khí, như thế thì thực lực chúng ta sẽ có phần nào được cải thiện.” Còn về tiên phẩm thì ông tự biết mình không nên hi vọng xa.

“Hầy...” Quân chủ thở dài, nhìn sang hướng phương trượng thì thấy lão đang nhập thiền trên tòa sen huyền khí. Đóa sen phát ra bốn màu, phương trượng tu vi Tử Liên, đằng trước lão để một cuốn trục trắng tinh không có chữ.

Đột nhiên lão “phụt” một tiếng, một ngụm máu phun lên cuốn trục. Thấy thế quân chủ vội vàng tới đỡ lấy lão.

“Ngài không sao chứ?” Quân chủ quan tâm hỏi, đây là lần đầu tiên ông thấy phương trượng như vậy.

Phương trượng lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt vô cùng, tay run rẩy cầm quyền trục lên xem. Lão thấy ngụm máu đang di chuyển xoắn lại ở trung tâm, vừa giải thích với quân chủ: “Ta nhận được một lời nhắn.”

Quân chủ cũng thấy ngụm máu đang xoay vòng trên đó, ông nhíu mày hỏi: “Lời nhắn gì, của ai chứ?”

Phương Trượng lắc đầu nói: “Không biết, bất quá ta có cảm giác những Phật tu như ta đều sẽ thấy được.”

“Thấy được gì?” Vẻ mặt của phương trượng lúc này rất nghiêm trọng, làm cho quân chủ mang theo tâm tình dậy sóng bồi hồi.

“Chiến tranh...” Dừng lại một chút lão nói tiếp: “Nói đúng hơn là cảm nhận, cảm giác rõ đến mức nó ở ngay trước mắt, nhưng xa tận chân trời.”

Phương trượng cũng rất phiền muộn, lão cũng không biết đó là điềm báo gì, nó chưa từng xảy ra trước kia.

Ngụm máu đã dừng lại, hình thù một vật dần hiện lên trên đó, cả phương trượng và quân chủ mở to mắt ra nhìn.



Tiếng chim ríu rít ríu rít, tiếng gió lùa xào xạc qua khẽ lá, tiếng xe lộp cộp lộp cộp như tạo thành một bản giao hưởng khiến Minh Hoa lim diêm đôi mắt cộng thêm chứng đau đầu khi tới thế giới này đã đưa cô vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trái với giấc mộng đẹp, khi Minh Hoa chìm vào giấc ngủ, một lần nữa cô bị kéo vào không gian bóng tối vô tận, các vì sao, dải sáng rải rác khắp chốn.

Minh Hoa quay đầu bốn phương tám hướng nhằm tìm kiếm cái cảm giác kia, cũng muốn nhìn rõ rốt cuộc đây là việc gì. Cô vô cùng nghẹn khuất, nơi đây không thể sử dụng lực lượng kia nên mới phải chịu mộng huyễn này hơn mười năm nay.

Trong một vệt sáng tạo bởi vô số chấm sáng nhỏ, hai thân ảnh lờ mờ hiện ra. Vì cách quá xa nên không nhìn rõ họ là ai, chỉ thấy nơi đó có hai màu sắc trắng đen trái ngược, nhưng hòa quyện một chỗ lại tạo ra một cảm giác hài hòa quyến luyến.

Thân ảnh bọn họ phát quang, hóa thành hai luồng sáng mang theo những đốm sáng nhỏ, xoay vòng bên nhau rồi tan biến vào không gian sâu thẳm.

Minh Hoa nhíu mi, không hiểu sao nơi ngực cô dâng lên một cảm giác ảo não. Dường như hai thân ảnh kia có một mối liên hệ thần kỳ nào đó với cô. Nhìn họ tan biến đi mà trái tim sinh ra cảm giác hữu tâm vô lực.