Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 171




Thiên Ngân Đại Lục là nơi con người cư ngụ, có bốn quốc gia làm chủ: Hoa Điêu vương triều, Hưng Nam vương triều, Thịnh Thế vương triều và An Lạc vương triều.

Trong đó Hoa Điêu vương triều sở hữu lãnh thổ rộng nhất, số lượng tông môn nhiều nhất, ma pháp sư cao giai so với ba quốc gia còn lại cũng mạnh hơn hẳn. Một phần vì họ có lịch sử rất lâu đời, truyền thừa huyết mạch trong hoàng thất từ thuở sơ khai đến hiện nay, còn ba quốc gia kia ngoài quốc hiệu ra thì thay đổi người cầm quyền liên tục.

Chính vì có số lượng tu sĩ mạnh nên mỗi khi xảy ra chiến tranh với Hắc Vực tu sĩ của Hoa Điêu chiếm tới ba phần trong tổng số tu sĩ của Thiên Ngân đại lục ở tiền tuyến.

Thịnh Thế vương triều là thánh địa của các chiến sĩ. Ở đây kinh nghiệm đào tạo chiến sĩ là thượng thừa, phần lớn công pháp dành cho chiến sĩ đều quy tụ tại đây. Không chỉ thế bọn họ còn một thứ có thể kích phát tiềm năng đến tối đa của chiến sĩ. Là binh khí trân phẩm.

Thịnh Thế là nơi đặt trụ sở của luyện khí sư, có hàng chục tông môn luyện khí, nghe đồn những ngày đầu lập quốc đã có thần binh xuất thế ở nơi đây.

Một chiến sĩ cùng giai với ma pháp sư nếu đối chiến chắc chắn thảm bại, nhưng nếu có thêm binh khí do luyện khí sư nơi đây luyện chế thì kết quả sau cùng chưa ai biết chắc.

Binh sĩ tiền tuyến chiếm hơn năm phần, một con số rất cao vì dù sao để trở thành chiến sĩ cũng chỉ cần yếu tố kinh mạch, thể chất thôi chứ không phải tiêu chí tinh thần lực khắc nghiệt như ma pháp sư.

An Lạc vương triều mạnh vì là nơi đặt trụ sở của hiệp hội luyện đan sư, tổ chức luyện đan đứng đầu cả bốn quốc gia. Đan dược và tu hành theo quan niệm nơi đây là không thể tách rời.

Con người hấp thu huyền khí để tu luyện gọi là huyền sư, đây là cảnh giới nhập môn nhưng con đường tu luyện thật sự là phải bước qua cánh cửa này, tiến nhập cảnh giới Bạch Liên thì mới chân chính được gọi là tu sĩ.

Bởi đây là cảnh giới chân chính nắm được quyền sử dụng nguyên tố thiên địa trong tay mình. Huyền sư cửu tinh và Bạch Liên nhất tinh cách biệt như trời và đất, bước qua là một bước lên trời.

Thiên tài mất một đến hai năm bước vào cảnh giới này nhưng tu sĩ phổ thông có khi mất năm năm, mười năm thậm chí là cả đời đều không thể qua nổi cửa ải này.

Đã có rất nhiều thiên tài tu luyện ở huyền sư rất nhanh, nhưng mãi kẹt ở Bạch Liên, vì thế nửa chừng họ chọn lựa trở thành chiến sĩ, đoạn tuyệt con đường ma pháp sư mạnh mẽ.

Chiến sĩ cũng có thực lực mạnh mẽ, có thể tu luyện đến Kim Liên trong truyền thuyết, nhưng không thể sử dụng nguyên tố. Nếu đối chiến với ma pháp sư cùng giai hoặc thấp hơn một bậc thì khả năng thắng không cao.

Chính những lúc này hiệp hội đan dược là thứ hoàn toàn không thể thiếu được. Một viên Bạch Liên đan bỏ vào miệng, ngay lập tức từ huyền sư cửu tinh thăng lên Bạch Liên cảnh. Điều này đã nói rõ tầm quan trọng của họ.

Một viên đan dược sinh ra một ma pháp sư, không chỉ vậy, sau Bạch Liên còn những cảnh giới mạnh mẽ khác nữa. Có đan dược của họ thì sẽ có ma pháp sư, có ma pháp sư đông đảo thì quốc gia mới có tiếng nói lớn.

Cho nên tạo quan hệ với An Lạc vương triều luôn là chính sách ưu tiên hàng đầu trong đối ngoại của ba nước. Họ dành rất nhiều ưu đãi cho tu sĩ ở An Lạc vương triều, ở trên tiền tuyến cũng ra sức tạo quan hệ với họ.

Mặc dù tu sĩ ở đó rất ít, không bằng nổi một phần trong ba phần tu sĩ Hoa Điêu nhưng phàm là người An Lạc được đối đãi rất đặc biệt, bởi ma pháp sư của họ phần lớn đều từ An Lạc đi ra cả.

Vì thế nên chiến lực An Lạc yếu nhất nhưng không kẻ nào dám dây vào, sợ phỏng tay, sợ cường giả bốn nước đuổi giết. Đắc tội thì không có chỗ tốt nhưng tạo quan hệ thì tiền đồ vô lượng.

Quốc gia cuối cùng và cũng là quốc gia mà cả ba người Thiên Tuệ đang hướng tới. Hưng Nam vương triều. Đây là nơi có đủ loại ngành nghề, luyện đan cũng có, luyện khí cũng có, chiến sĩ và ma pháp sư đều có cả.

Thế nhưng họ lại không mạnh về bất cứ mặt nào. Đan dược chế ra cũng thuộc vào loại hạ phẩm cận trung, luyện khí cũng tầm thường. Những tông môn đứng đầu có chưởng môn là cường giả Hồng Liên tọa trấn là cực hạn của họ, trong khi đó Hồng Liên ở tại Hoa Điêu hay Thịnh Thế họ chỉ là đại đệ tử mà thôi.

Thực lực yếu, nghề cũng yếu kém thế nhưng ở mảnh đất này lại có dược liệu, mỏ tinh thạch, quặng thiết rất nhiều, đều là thứ cần thiết nhất đối với huyền sư, luyện đan sư, luyện khí sư.

Nắm trong tay củ khoai lang bỏng, luôn chịu sự dòm ngó của ba nước còn lại thế nhưng họ vẫn tồn tại tới hiện nay.

Một phần là vì chính sách khôn ngoan của các đời quân chủ, một phần là vì họ đóng góp hai phần nhân lực cho tiền tuyến, phần quan trọng nhất là họ có một đại trận hộ quốc.

Đại trận này vô cùng mạnh mẽ, mọi sinh vật kể cả tu sĩ khi bước vào đại trận này đều bị áp chế tu vi xuống một cảnh giới.

Trần Quốc Hưng, quân chủ đương nhiệm của Hưng Nam, thiên tài nghìn năm có một của Hưng Nam, tu vi Hóa Liên tam tinh mạnh hơn cả ba quân chủ mới bước vào Hóa Liên kia. Nếu họ thật sự động thủ, khi quân đội tiến vào Hưng Nam chắc chắn sẽ bị ông ta diệt sạch.

Cũng không thể để người dân không ra khỏi cửa được, phải bán những tinh thạch, dược liệu cùng quặng sắt khai thác được cho ba quốc gia kia với giá rẻ hơn thị trường, để họ không nhắm vào người dân và những tu sĩ tiền tuyến quá mức.

Người đàn ông mạnh mẽ đó đang ngồi trong một sân khách lộ thiên, trong một ngôi chùa cổ kính rộng lớn. Trước mặt ông ta là một vị trụ trì, hai người nhàn nhã vừa ngồi trò chuyện, đánh cờ vây, thưởng thức trà thơm dưới đêm tối.

Trần Quốc Hưng đã hơn nghìn tuổi rồi, do là một tu sĩ nên bề ngoài của ông chỉ như một lão trung niên. Râu quai nón, mày dài, đôi mắt sáng suốt linh động, tỏa ra uy nghiêm của kẻ bề trên. Làn da vàng ngăm rắn chắc, xung quanh phát ra khí tức tôn quý, thâm sâu nhưng lại rất có chính khí, là một chỗ dựa vững chắc.

Ông mặc y phục có màu sắc đơn điệu, thêu hình rồng nhỏ ở phía sau. Ánh mắt nhìn ván cờ nhưng lại cứ suy nghĩ về việc gì đó.

Phương trượng hạ quân cờ đen xuống, tạo thành thế ăn toàn bộ bàn cờ. Lão nhìn đến quân chủ cứ suy nghĩ đăm chiêu, không chú tâm vào bàn cờ thì bèn nói: “Bệ hạ, ta đã thắng.”

Lời phương trượng vừa dứt khiến Quốc Hưng quân chủ như tỉnh ngộ, ông nhìn vào bàn cờ, thế cục đã định từ bao giờ thì hơi gãi đầu cười nói: “Ha ha, để ngài chê cười rồi, ta có hơi mất tập trung, chúng ta đi lại ván khác nào.”

Lão phương trượng nhắm mắt lắc đầu nhẹ, nói: “Tâm của quân chủ hiện không đặt trên bàn cờ, dù cho có đi lại bao nhiêu lần thì ngài vẫn thua thôi.”

Quân chủ cười, che đi vẻ mất tự nhiên của mình thì lão phương trượng hỏi: “Ngài đang suy nghĩ đến điều gì mà lại thất hồn lạc phách thế?”

Quốc Hưng quân chủ nghe vậy vẻ mặt ông như già đi, thở dài nói: “Hầy, ta là nghĩ đến ngọn tinh thần lực hôm qua, ta cảm thấy áp bức vô cùng.”

“Ồ, nếu là vì điều đó thì ngài không cần phải lo, thiên tượng cho ta biết người đó không phải tai tinh, thậm chí có liên quan rất tốt đến vận mệnh Hưng Nam chúng ta.” Lão phương trượng nhẹ nhàng thưởng trà, cười nói.

Quốc Hưng quân chủ kinh ngạc, đứng dậy hỏi: “Thật sao? Liệu đó có phải... Có phải là triệu hồi sư của Hưng Nam chúng ta?”

Phương trượng lắc đầu nói: “Lão nạp không biết, thiên tượng rất mơ hồ, chỉ nói rằng người đó có liên quan đến hưng thịnh Hưng Nam, cũng không biết được hình bóng ấy.”

Quốc Hưng quân chủ ngồi xuống, gõ nhẹ nhìn lên bàn cờ, đăm chiêu nói: “Hoa Điêu đã có tới hơn hai chục vị triệu hồi sư, Thịnh Thế mười lăm vị, An Lạc năm vị thế nhưng Hưng Nam ta lại chẳng có ai cả.”