Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Minecraft: Thế Giới Sinh Tồn

Chương 4: Tìm kiếm sự sống




Chương 4: Tìm kiếm sự sống

Chương 4: Tìm kiếm sự sống

Mặt trời lại một lần nữa ngoi đầu dậy báo hiệu một ngày mới lại đến. Dương Mịch thức dậy hắn vươn người, duỗi lưng sau đó mệt mỏi ngáp ngáp. Hôm nay đã là ngày thứ ba hắn đến thế giới này hắn cần tìm hiểu thêm về thế giới này, mọi thứ hắn biết được quá ít.

Xuống giường dùng rìu phá hủy giường sau đó bỏ vào kho đồ, hắn tiếp tục cuộc hành trình của mình. Không phải hắn đang đi lung tung.... Ân thật ra đúng là đi lung tung nhưng ít ra là hắn còn có mục đích, đó là tìm ra những người sống khác có lẽ là ai đó giống hắn lại hoặc là người bản địa. Mấy đêm trước cùng zombie chiến đâu hắn chưa từng suy nghĩ nhưng bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại sẽ phát hiện zombie nguyên bản là người nhưng bị gì đó ảnh hưởng mới biến thành nửa người nửa quỷ như vậy. Từ quần áo đến xem thì đây có lẽ là dân bản địa nhưng mấy ngày nay quan sát lại không phát hiện vết tích con người nào, là đã bị biến thành zombie hết rồi hoặc là còn có người còn sống nhưng rất ít, ít đến khó có thể tìm thấy. Cả hai suy đoán hắn càng thiên về cái thứ hai hơn, con người mặc dù rất tham lam lại ích kỷ nhưng bản năng sinh tồn lại rất tốt, có thể tổ tiên là vượn trong gen vẫn còn sót lại bản năng đi. Đó là còn chưa nói con người là loài sống theo quần bầy chỉ cần có thủ lãnh là lực ngưng tụ là rất lớn. Với ý nghĩ đó hắn quyết định tìm những người sống sót hy vọng họ sẽ giúp hoặc biết gì đó.

Lại mất một ngày thời gian, hắn đi nhưng hắn vẫn không có phát hiện gì hắn cũng đi đến biên giới của một cánh rừng khác, không có gì đặc biệt. Đặt giường xuống đi ngủ còn việc gì để ngày mai lại làm, nhắm mắt hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Rừng cây xanh ngát cây cây đan kẽ, đi từ sáng đến trưa hắn cảm thấy cả người mệt mỏi không còn chút sức lực nào, trong bụng phát ra tiếng ùng ục hắn mới nhớ đến mấy ngày chưa ăn gì.

Lấy từ trong kho đồ ra hai miếng thịt heo rừng vẫn còn tươi sống hắn đành phải cất trở lại. Muốn ăn cũng phả nấu chín mới ăn được, ăn sống khả năng cao sẽ bị t·iêu c·hảy mà ở đây lại không có thuốc, hắn không muốn 24h bị tào tháo đuổi.

Tìm đến vách đá gần đó hắn dùng cuốc chim bắt đầu đào, công thức làm lò nung hắn đã biết cần đá cuội và đất, đất thì rất nhiều đâu đâu cũng có còn đá thì cũng không kém bao nhiêu. Một lúc sau hắn đào đủ số đá cần thiết, đào thêm một khối đất hắn chế tạo ra một cái lò đặt xuống hắn bỏ thịt sau đó bỏ thêm mấy tấm ván gỗ.



Thịt bắt đầu nướng, từng tiếng xèo xèo phát ra, rất nhanh thịt nướng xong mùi thơm làm hắn chảy nước bọt, cắn một miếng vị thịt tràn vào trong khoang miệng, bên ngoài giòn bên trong dai ngọt vị giác bùng nổ khiến hắn kêu lên sung sướng. Ăn hết hai miếng thịt hắn cảm thấy toàn thân thoải mái, sức lực tràn đầy.

Bỏ thêm ba miếng thịt cừu vào lò hắn tiếp tục nướng, thiếu gỗ hắn chặt thêm rất nhanh thịt cũng nướng xong.

Cầm trên tay mấy miếng thịt, nội tâm hắn hơi phân vân, dù sao chỉ còn lại có mấy miếng này, ăn hết thì sau đó rất có thể là phải chịu đói. Nghĩ 1 hồi hắn vẫn cắn răng cất cất thịt vào kho rồi tiếp tục đi.

Hắn rất muốn ăn tiếp nhưng nhìn quanh đây không có loài động vật nào

"mình cần thêm thức ăn". Hắn thì thào sau đó dùng ánh mắt sắc bén mà chỉ có động vật săn mồi mới có để nhìn xung quanh.

Cứ như thế hắn tiếp tục đi, khu rừng này rất lớn có thể phải mất hai ngày mới đi hết được nhưng hắn cũng không vội. Khả năng tìm ra những người khác phải rất lâu hắn cũng không cần nóng vội nhất thời dù sao thì hắn cũng không thể c·hết hẳn.

Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, đêm đến thì ngủ ngày lại đi, thấy có cảnh đẹp sẽ dừng lại ngắm một chút, thấy hoa thơm sẽ ngửi có đôi khi còn cài lên tóc. Thấy động vật sẽ đuổi g·iết cứ như vậy hắn sống lại có một chút thoải mái giống như ẩn cư bên trong núi rừng những cao nhân xưa. Ây, thực ra nhìn càng giống dã nhân một chút.



Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã 10 năm... ngày kể từ khi hắn đến thế giới này. Hôm nay khi đang khám phá rừng mưa hắn vô tình phát hiện một cái tế đàn cũ kĩ không biết bị vứt bỏ từ khi nào.

Khác với cai tế đàn gặp được ở sa mạc trước kia, cái tế đàn này bị cây cối um tùm bao quanh, bên ngoài mọc đầy rêu. Phía dưới xây rất lớn nhưng bên trên thì nhỏ dần, rất giống với kim tự tháp.

Đi quanh một vòng tìm được mấy cái lối vào, hắn chọn một lối đi lớn nhất đi vào. Lần trước bị nhiều đau khổ rồi, thường nói "ngã 1 lần khôn hơn 1 chút". Lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, hắn chú ý trước sau trên dưới cố gắng không phát động cơ quan gì đó.

Từ cửa ngoài đi vào có một hành lang dẫn xuống phía dưới, hắn cẩn thận từng bước nhưng hình như không có nguy hiểm gì. Đi hết hành lang đến lối rẽ, phía trước là mặt tường chỉ có thể rẽ trái hoặc phải nhưng trước đó hắn phát hiện lối đi phía bên phải có ba cái cần gạt, không biết có tác dụng gì nên hắn cũng không động gì đến. Ai biết gạt xuống có nổ không.

Hắn nhìn hai bên một chút sau đó đi về phía bên phải. Hành lang ẩm ướt, mùi hôi thành từng đợt bốc nên lại thêm ánh sáng thiếu thốn khiến hắn rất muốn chạy ra ngoài nhưng do hiếu kì hắn vẫn cố đi tiếp. Đi đến hết đường thấy một gian phòng bỏ không hắn nhìn một chút thấy không có ghi chép cũng chẳng có đồ đạc gì hắn quay lại đường cũ. Lần này đi về hướng còn lại quả nhiên có phát hiện nhưng hắn cũng bị hai mũi tên bắn trúng, may làm sao mà không c·hết, sau đó hắn tìm tới nơi phát ra mũi tên đó là từ một cái mắt bắn tên, ở bên trong hắn lấy được một lượng lớn mũi tên tuy vậy hắn cũng rất khó hiểu. Tại sao ở những cái di tích này luôn có những cái bẫy dùng để g·iết c·hết người xâm nhập? Nhìn ở góc tường có một cái rương hắn nghĩ.

" Chẳng lẽ bên trong có gì quý giá"?

Đi đến gần dùng sức mở rương nhìn bên trong vật phẩm mặt hắn đen hơn đít nồi. Bên trong ngoại trừ một cái yên ngựa, mấy mầm cây và mấy cái bánh mỳ thì không còn gì khác



" Mầm cây ở đây thì làm được cái gì? Nhìn cây mọc quanh còn chưa đủ nhiều hay sao?'hắn nghĩ.

Lấy đi mấy cái bánh mỳ và yên ngựa hắn quay đi, ở đây không còn gì để phí thời gian nữa.



Đi theo dòng sông hắn dời đi khu rừng sau đó hắn phát hiện một thảo nguyên. Mênh mông đồng cỏ, đất đai phì nhiêu. Nhìn cỏ cây cỏ mọc cao bằng đầu người là đủ biết rồi.

Cỏ cây tươi tốt cũng nuôi dưỡng rất nhiều các loài động vật, nhìn bò thành đàn nhàn nhã gặm cỏ hắn đang nghĩ .

" Có thể đủ để ăn trong bao lâu". Có lẽ sẽ rất lâu không cần quan tâm vấn đề ăn uống đi.

Lấy ra một thanh kiếm gỗ hắn bắt đầu truy đuổi t·ấn c·ông đám bò, sau đó là cừu rồi cả đám gà cũng không may mắn thoát khỏi. Tiêu diệt xong đám động vật hắn cảm thấy rất hài lòng hắn tiếp tục lên đường với cái ba lô đầy thịt, đêm nay hắn đã có thể ăn mà không cần kiêng nể gì cả.

Đi không được bao lâu hắn có phát hiện mới hắn nhìn thấy ngựa, rất nhiều ngựa. Con nào cũng to khỏe, nếu như đưa đến thế giới cũ của hắn bán đi thì không biết kiếm được bao nhiêu tiền? Hắn không biết, thật sự không biết nhưng có một sự thật là ở đây thì không ai thèm ngó đến.

Nghĩ đến vừa rồi tìm được một cái yên ngựa hắn liền nghĩ ngay đến hình ảnh một người một ngựa rong ruổi trên thảo nguyên sau đó một hình ảnh mới thay vào đó. Vẫn là hắn nhưng mặc trên mình một bộ chiến giáp oai hùng trên tay cầm một cái khiên tay còn lại cầm một cây thương dài cưỡi trên lưng ngựa nhàn nhã đi giữa rừng zombie. Sau đó hắn không dám nghĩ nữa vì nếu hắn ở giữa một rừng zombie thì chắc chắn hắn sẽ c·hết, có khả năng là cả người lẫn ngựa đều bị zombie ăn sạch. Nói đến ăn hắn lại nghĩ đến: zombie đều là ăn óc người cơ mà, hắn đâu có óc đâu vậy tại sao còn bị zombie t·ấn c·ông???... Thật sự nghĩ mãi không ra.