Chương 3: Học cách sinh tồn
Chương 3: Học cách sinh tồn
Sáng sớm tinh mơ, theo thường lệ mặt trời ngoi đầu dậy đem lại cho thế giới này một chút sự sống.
Từng tia sáng mỏng manh xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng đêm từng chút một đẩy lùi hắc ám, đêm đen cũng giống như nước thủy triều theo đó mà rút lui, thế giới nhờ đó mà bắt đầu rực rỡ lên.
Qua một đoạn thời gian thế giới chính thức để lộ ra diện mạo vốn có của nó.
Dương Mịch lúc này cũng dừng lại chạy trốn, thời gian cả đêm vừa chạy vừa trốn khiến thể lực của hắn giảm mạnh. Mặc dù hắn sẽ không thật sự c·hết đi nhưng khi bị t·ấn c·ông hắn vẫn còn cảm thấy đau, nếu không phải như vậy hắn còn tưởng mình đang mơ đấy.
Hắn ngồi xuống mặt đấy thở phì phò, liếc mắt thấy đằng xa những con zombie bị ánh nắng chiếu vào rồi b·ốc c·háy, vài giây biến thành tro bụi. Thở ra một hơi cuối cùng cũng không cần trốn tránh, hắn bây giờ mới có thời gian hồi ức về trò chơi minnecraft vì nó rất giống thế giới này hi vọng những kiến trước đó có thể để hắn sống tốt hơn hoặc ít ra là không bị c·hết nữa, đau đớn hắn cũng không muốn chịu đựng thêm, dù sao thì hắn cũng không có khuynh hướng thụ n·gược đ·ãi.
Minecraft là một game sinh tồn thế giới mở, trước đấy hắn được người yêu giới thiệu và rủ rê cùng nhau chơi. Vì muốn tốt hơn bồi dưỡng tình cảm hắn cũng đồng ý nàng, thế là hắn đăng nhập máy tính mở steam tải về, hắn còn nhớ khi đó hắn còn đậu đen rau muống vì sao một con game đồ họa củ chuối chỉ toàn là hình hộp mà bán với giá hơn một trăm ngàn đây?
Hai người chơi với nhau không được bao lâu thì hắn ngỏm mất, nhưng ít ra hắn còn nhớ một chút kiến thức cơ bản mà em người yêu đã nói với hắn.
"Không biết giờ này em ấy sao rồi
? Biết tin mình c·hết không biết em ấy có thương tâm không? Không biết có thằng nào ... Mà thôi mà thôi nghĩ nhiều đau đầu. Quan trọng là sống tốt tốt trước đã".
Sau khi nghĩ lung tung một hồi hắn đứng dây đi đến một cái cây, ước lượng một chút hắn đưa ra kết luận.
"Chặt Thì chặt đi nhìn có tác dụng củ cải gì".
nhưng vấn đề là hắn không có gì có thể dùng để chặt cả, nhiều lần c·hết đi trang bị trong kho đồ đã thất lạc hết từ bao giờ rồi. Không có gì để dùng thế là hắn đấm liên tục vào thân cây, trong game cũng là như thế mà cứ làm biết đâu lại được, quả nhiên sau nhiều lần đấm vào cùng một vị trí trên cùng một thân cây thì ngoài việc bị bong gân tay ra thì nó còn bắn ra một đoạn thân cây.
Thấy vậy hắn giật mình, vì sợ bị cây đổ vào người thế là cả người nhảy như con cào cào đến nơi xa sau đó lăn lộn liên tục vài vòng mới dừng lại.
Nhìn nguyên một cái cây bị mất một khúc ở giữa nhưng phần trên vẫn lơ lửng trên không hắn lại rất muốn chửi bậy một câu. Quả thực cây bị chặt nhưng không đổ xuống mà lơ lửng trên không, giống như không có việc gì, vừa rồi hắn chạy nhảy rồi lăn lộn cũng là sợ bị cây đè, nếu c·hết thì không sao cùng lắm là hồi sinh về chỗ cũ nhưng nếu không c·hết mà bị đè xuống không cách nào động đậy vậy thì thê thảm rồi, khi đó c·hết không được mà ra cũng không song bị kẹt từ ngày này qua ngày khác đến khi bị quái vật g·iết c·hết hoặc là bị đè đến vĩnh hằng. Nghĩ thôi đều thấy đáng sợ.
Đi đến bên cạnh thân cây nhìn ngắm một hồi xác định là sẽ không đổ hắn mới vui vẻ nghĩ đến, "nếu như newton ở đây thì ống sẽ có b·iểu t·ình gì?"
Hắn cười ha hả có đôi khi niềm vui chỉ đơn giản vậy thôi hoặc là đại não để hắn làm như vậy tránh cho tâm thần bị sụp đổ. Mà không, hắn không có não, vậy có thể là bản năng để hắn tìm niềm vui đi.
Hắn tiếp tục thu thập thân cây, người yêu hắn nói rồi, đầu tiên phải chặt cây lấy gỗ sau đó chế tạo công cụ. Một lúc sau được bốn năm khối thân cây hắn dừng lại.
Chế tạo công cụ như nào đây? Hắn suy nghĩ một chút điều ra hệ thống kho đồ nhìn vào một cuốn sách màu xanh. Cuốn sách này đi theo hắn từ lúc hắn đến đây, c·hết mấy lần mọi thứ đều mất nhưng nó vẫn còn ở đó mà nó cũng không thể lấy ra nhưng có thể dùng suy nghĩ quan sát nó. Cuốn sách màu xanh lá bên trên viết hai chữ " công thức" mở ra nhìn bên trong thì không hề có chữ nào mà đều là những hình những vật phẩm có cái hắn biết có cái hắn không biết trong đó có một hình phát sáng còn lại đều màu đỏ. Hắn dùng suy nghĩ chạm vào ô phát sáng thấy hiện lên mấy tấm ván, hắn dùng suy nghĩ lấy bốn tấm ván ra ngay lập tức thân cây mà hắn vừ thu thập cũng bị thiếu mất một khối. Hắn không để ý mà tiếp tục nhìn vào bên trong cuốn sách, trong đó lại có một hình sáng lên. Hắn không nghĩ nhiều dùng suy nghĩ lấy ra một cái "hộp chế tạo". Có lẽ hắn đã biết cách dùng cuốn sách này như thế nào rồi, đây sẽ là tiền đề để hắn có thể sống ở thế giới này.
" Uh! sống tốt hơn còn c·hết thì sẽ không c·hết".
"Đợi một chút, ta đoán ở cái thế giới này không tồn tại nghề nghiệp thợ mộc bởi vì tất cả đều đã bị c·hết đói hết, haha..."
.....
Hắn đặt hòm chế tạo xuống đất sau đó hắn chế tạo cho mình một cái rìu và một thanh kiếm gỗ. Tay trái cầm rìu tay phải cầm kiếm hắn cười to
"Haha zombie đâu đến đây solo 1vs 1".
Nhìn rất giống một đứa bị mắc bệnh tự kỷ nhiều năm.
Đúng lúc này có một con lợn đi qua hắn, nhìn cặp mông lắc lư kia hắn càng vui vẻ.
"Hôm nay g·iết mày tế tao thần kiếm".
Thế là hắn chạy theo phía sau con lợn, nhìn con lợn vẫn đang ụt ịt ủi đất mà không hề biết nguy hiểm đang tới gần.
Hắn dồn sức vào tay cầm kiếm sau đó đâm mạnh vào lỗ ass con lợn, b·ị đ·au con lợn kêu lên sau đó bỏ chạy, hắn thì đuổi theo phía sau thi thoảng lại đâm một nhát vào giữa hai mông khiến cho con lợn vừa định dừng lại lại b·ị đ·au mà chạy. Cuối cùng sau năm sáu lần bị t·ấn c·ông lợn con cũng không chịu được h·ành h·ạ mà khuất nhục c·hết mất.
Nhìn con lợn c·hết đi mặt hắn đen lại, từ khi đến thế giới này hắn chửi bậy nhiều hơn rất nhiều. Hắn rất muốn hỏi con lợn to như vậy tại sao c·hết đi lại chỉ xuất hiện hai miếng thịt? Số thịt còn lại đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị chó tha sao?
Tâm tình của hắn vốn còn đang rất tốt nhưng bây giờ thì hỏng rồi. Hắn bỏ hai miếng thịt vào kho đồ sau đó hắn cũng không lại tiếp tục chặt cây mà là đi tìm cừu. Vừa rồi hắn thấy trong sách có cách làm giường ngủ, vật liệu yêu cầu ván gỗ và lông cừu ván gỗ hắn có rồi bây giờ chỉ thiếu lông cừu thôi.
"Hi vọng không quá khó tìm, em yêu của mình từng nói gì nhỉ. Chặt cây xong phải nhanh chóng làm giường vì khi ngủ đêm tối sẽ qua rất nhanh và quái vật sẽ không t·ấn c·ông. Không biết ở thế giới này có vậy không nữa?''.
Hắn vừa đi vừa nghĩ đầu cũng quay liên tục hi vọng không bỏ sót mất con cừu nào.
Bởi vì quay quá nhanh mà tần suất hơi cao, thế là.
Rắc, rắc..
"Ai, ui trẹo cổ".
...
Hắn đi rất lâu cuối cùng cũng tìm được cừu ở một gò đồi. Vừa vặn có ba con thế là hắn đuổi g·iết từng con một, tới khi mặt trời xuống núi hắn mới g·iết hết cả ba. Sau đó hắn đặt hộp chế tạo ra định làm cái giường thì thế nào lại thiếu mất một tấm ván gỗ, thế là hắn lại vác rìu đi chặt cây. Chặt xong hắn quay lai hộp chế tạo làm ra một cái giường, may mắn không có con quái vật nào xuất hiện t·ấn c·ông. Hắn đặt giường xuống sau đó trèo lên giường kéo chăn cẩn thận đắp lại rồi mới nhắm mắt ngủ, rất nhanh hắn đã chìm vào giấc ngủ. Một đêm cứ trôi qua như vậy, không có đánh nhau không có truy đuổi lặng lẽ mà yên bình.