Chương 26: đền cổ 2
Chương 26: dền cổ 2
Hắn không có ý định xuống ngay, đợi trời sáng lại xuống.
....
Trời vừa sáng hắn cũng đã tỉnh, trên mặt hắn không có chút b·iểu t·ình gì.
Vặn cổ tay, cổ chân sau đó làm vài động tác khởi động làm nóng người, đây là chuyện cần thiết trước khi bơi lội.
Đan hai tay trước ngực hắn ngã người về sau.
Bọt nước văng lên hắn cũng đã chìm xuống dưới.
Vừa xuống dưới từng con cá heo bơi quanh hắn.
Một cảm giác kỳ diệu bao quanh hắn.
Hắn có cảm giác giống như đang trên cạn vậy, có thể tự do di chuyển.
Đây là chúc phúc của cá heo dành cho hắn, tác dụng của chúc phúc là tăng tốc độ di chuyển khi ở dưới nước.
Nhưng hắn biết không đơn giản như vậy.
Có câu nói "như cá gặp nước" bây giờ dùng rất chính xác.
Hắn có cảm giác nước biển bây giờ giống như không khí lúc hắn trên bờ vậy.
Không còn có lực cản ảnh hưởng hắn, mà hắn có thể tự do di chuyển.
Cảm nhận một chút hắn quyết định nếm thử hô hấp.
Kết quả không như mong muốn, hắn bị sặc một mồm nước.
Không thở được hắn cũng không thất vọng, ngược lạ rất bình tĩnh.
Hắn không phải cá, thở được dưới nước mới có quỷ.
Chắp tay sau lưng, hắn từ từ hạ xuống phía dưới.
Đền cổ rất lớn, nó cũng có nhiều cửa vào.
Hắn vào cửa chính, ở đó có rất nhiều quái vậy đang đợi hắn.
Lít nha lít nhít, đông như đang tổ chức tiệc trà.
Những con quái vật này cũng rất kỳ quái.
Đuôi cá nhưng đầu lại mang hình dáng của một con virus.
Con mắt to đùng ở giữa, nhìn rất quỷ dị.
Hắn hạ xuống đáy biển, đối mặt với một đám quái vật hắn cũng không nhiều lời.
Muốn nói cũng không được.
HÌNH THỨC THAY ĐỔI:
CHUYỂN ĐỔI TỪ VÕNG DU SINH TỒN SANG HUYỀN HUYỄN KỲ ẢO.
ON/OFF
TÁC GIẢ BẤM ON:
HÌNH THỨC KHỞI ĐỘNG.
LOADING...........
1%
...
....
100%
HOÀN THÀNH.
Hắn từ trên trời nhẹ nh·ành h·ạ xuống, giống như trích tiên giáng phàm trần.
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị làm khí chất hắn càng thêm thần thánh.
Đối mặt một đám quái vật hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay.
Một đạo lục quang nhanh như chớp bắn về một con quái vật trong đám.
Quái vật nhiều lắm hắn cũng không cần tận lực đi nhằm vào cá thể nào.
Xùy...
Lục quang xuyên qua con quái vật sau đó cắm vào phía trước cửa vào.
Hắn đưa tay hư lắm, cây đinh ba một lần nữa xuất hiện trong tay hắn.
Đám quái vật bị t·ấn c·ông sau cũng không ngồi yên.
Cả đám bắt đầu lao đến, trong miệng còn phát ra sóng âm cực độ chói tai.
Hắn đưa mắt nhìn đám quái vật, giống như đang nhìn một đám giun đũa đang cố gắng vùng vẫy.
Đưa người lao đến, nếu như đám rác rưởi này muốn c·hết hắn cũng không ngại tiễn chúng một phen.
Hai bên đụng nhau.
Hắn dùng đinh ba trong tay vung vẩy giống như chiến thần.
Chạm vào tức c·hết, không quái là địch.
Cả đám quái vật túm tụm lại giống như đàn kiến săn mồi.
Trong miệng phun gai độc giống như mưa buổi trưa hè.
Thay đổi vị trí mấy lần, hắn nhẹ nhàng tránh đi.
Phiêu dật mà thoải mái.
Xuyên qua đám quái vật, những nơi đi qua quái vật đều bị hắn quạt bay.
Đa phần bị đ·ánh c·hết nhưng cũng có cá lọt lưới.
Không dáng kể, tất cả đều phải c·hết.
Buông ra đinh ba trong tay hắn bắt đầu bấm quyết.
Hai tay liên tục đan vào nhau sau đó xoay tròn.
Giống như anh Khá múa quạt.
Cây đinh ba liên tục phân ra, từ một cây thành cả ngàn cây.
Giống như vạn kiếm quy tông.
Đưa tay khẽ chỉ, từng cây phóng lợn... À nhầm, từng cây đinh ba theo nhau phóng về phía đám quái vật.
Đem cả đám quái vậy xuyên qua, xuyên qua.
Đinh ba tung hoành, tựa như kiếm tiên xuất kiếm. Ngàn vạn cây đinh ba không ngừng xuyên phá.
Cả đám bị hắn xuyên thành thịt nát.
Bọt máu nhuộm đỏ chiến trường.
Hắn quay người đi vào bên trong đền cổ, hai chân đều không chạm đất, phiêu miểu như thiếu niên tiên đế.
Mắt đều không muốn nhìn nhiều, có gì đáng nhìn?
Đều là giun dế.
Chắp tay sau lưng hắn nhẹ nhàng bay vào trong.
Cây đinh ba cũng bay trở về,lơ lửng sau lưng hắn rồi cùng hắn tiến vào trong.
.....
Bên ngoài yên tính như c·hết, không một tiếng động.
Một đoàn thủy lưu chảy qua, sương máu từ từ tán đi.
Tất cả quái vật đều không thấy.
....
KHỤC....
ĐÙA MỘT CHÚT.
Chiến đấu cũng không phải như vậy.
Tất cả đều là hắn tưởng tượng mà ra.
Chơi nhiều đồ, giờ còn ngáo.
Trở về nội dung.
Đối mặt cả đám quái vật hắn lựa chọn phương phát thả diều mà hắn thường dùng.
Đứng từ xa t·ấn c·ông, hắn dùng đinh ba ném chuẩn từng con.
Hắn ném rất chuẩn, đinh ba cũng rất ra sức.
Thường thì chỉ cần quái vật bị hắn ném trúng đều sẽ c·hết, không có ngoại lệ.
Vị trí mà hắn ngắm chuẩn cũng rất có tính nhắm vào, đó là con mắt của chúng.
Ném nhiều, tay hắn cũng bắt đầu đau, cơ bắp mỏi nhừ.
Thể lực hắn cũng giảm nhanh chóng.
Lâu lâu hết oxy hắn cũng sẽ ngoi lên mặt nước hô hấp sau đó lại chìm xuống.
Quá trình lại một lần nữa tiếp tục.
Cũng có quái vật tiếp cận hắn sau đó phóng ra tia sáng hoặc gai nhọn.
Tránh được thì tránh, nếu không hắn cũng chịu đựng.
Tia sáng thì không có gì nhưng gai lại rất đau
Hp giảm cũng nhanh.
Tiêu diệt những con đến gần sau hắn sẽ ăn táo vàng để hồi phục.
Đồ ăn vốn để ăn, hắn cũng không tiếc.
Cũng không cần thiết đi tiếp kiệm, nếu như c·hết rồi thì tất cả đều mất.
Không đáng.
Hắn mất cả ngày mới đem quái vật g·iết xong.
Hắn vội vàng tiến vào trong, ở ngoài sợ rằng đám quái vật từ nơi khác sẽ tiến đến bổ sung chỗ trống.
Nhân lúc chúng còn chưa đến phải nhanh chóng tiến vào.
Mặt trời dần dần chìm xuống, thế giới cũng chuyển dần sang màu đen.
Hắn dừng lại sau đó lấy từ trong kho đồ ra hai chai thuốc.
Chính là hai chai lúc trước hắn lấy được từ thuyền đắm.
Một là nhìn trong bóng tối, một chai khác là thở dưới nước.
Đem hai chai lần lượt uống hết.
Tấm mắt hắn trở lên rõ ràng, nhìn mọi thứ giống như ban ngày.
Bây giờ hắn cũng có thể hô hấp tự nhiên giống như trên cạn.
"Thật kỳ diệu" hắn thầm nghĩ.
Nhìn trạng thái phát hiện có thời gian hạn chế hắn cũng không nhiều lãng phí thời gian.
Đi thẳng vào trong.
Lối đi bên trong cũng rất phức tạp, lòng vòng xen kẽ.
Hắn men theo một con đường đi đến.
Vừa qua lối rẽ, một con quái vật đột ngột xuất hiện.
Ba mắt nhìn nhau, hắn giật mình lùi lại.
Con quái vật theo bản năng t·ấn c·ông những sinh vật lạ, nó phóng một cây gai vào hắn.
Không kịp làm ra phản ứng thì hắn bị gai bắn trúng.
Rất đau, hp cũng giảm mạnh.
Con quái vật này hơi khác với những con bên ngoài.
Hình thể to lớn hơn, sát thương cũng càng cao.
Hắn nhao vào con quái vật sau đó dùng đinh ba liên tục đâm mấy lần.
Con quái vật c·hết đi, hắn cũng bị t·ấn c·ông mấy lần.
Đem táo vàng ăn xong hắn tiếp tục đi đến, hắn có cảm giác nơi đây cất giữ bí mật nào đó.
Càng đi vào phía trong đường càng nhiều ngóc ngách, ngõ cụt cũng nhiều.
Thời gian của hắn cũng không nhiều lắm, tác dụng của thuốc sắp kết thúc.
Thi thoảng cũng sẽ có quái vật đi ra cùng hắn kiếm chuyện.
Bị thiệt thòi một lần rồi bây giờ hắn đã học được thông minh hơn, chỉ cần phát hiện quái vật hắn sẽ trực tiếp t·ấn c·ông.
Đầu đều không thèm nghĩ, chuẩn mực "tay nhanh hơn não".
Hiệu quả cũng rất tốt, quái vật thường sẽ c·hết trước khi kịp t·ấn c·ông hắn.
Đi xâu vào trong, giống như trung tâm của ngôi đền hắn phát hiện một thứ.
Một hình vuông không hoàn chỉnh, cùng với hình ảnh hắn nhìn thấy trên vách tường ở di tích nào đó rất giống.
Chỉ là thiếu đi một thứ.
"Trái tim của crush... Trái tim của biển cả". Tác càng ngày càng nhố nhăng, hắn nghĩ thầm.
Dường như hắn nghĩ đến cái gì, hắn lấy trái tim từ kho đồ ra.
Trái tim trên tay hắn hơi run rẩy, ánh sáng phát ra cũng mạnh hơn một chút.
Hắn đem trái tim đặt vào bên trong hình vuông không hoàn chỉnh kia.
Trái tim bắt đầu phát sáng, càng ngày càng sáng.
Bỗng nhiên trái tim nổ bắn ra một trận sóng ánh sáng, một cột sáng từ trái tim bắn thẳng bầu trời.
Trái tim bắt đầu đều đều phát ra những gợn sóng ánh sáng.
Những sóng ánh sáng này xuyên qua vách ngăn của những bức tường càn quét ra bên ngoài.
Tất cả quái vật bị ánh sáng quét qua đều bị g·iết c·hết. Nổ thành bọt máu, thịt vụn đều không có.
Ánh sáng đem cả ngôi đền bao phủ mới dừng lại, có lẽ tương lai nó sẽ còn khuếch trương.
Sau khi ánh sáng bắn ra thì ngôi đền cũng liên tục run rẩy.
Nước từ trong ngôi đền bị tách đi ra, rất nhanh nước trong đây bị loại bỏ sạch sẽ.
Nếu như bây giờ hắn đứng từ phía ngoài quan sát, hắn sẽ phát hiện ngôi đền đang từ từ dâng lên khỏi mặt nước.
Điều đó cũng giải thích lý do vì sao nước trong đền không còn.
Là do ngôi đền dâng lên, nước theo đó chảy ra mà không phải như hắn tưởng tượng, bị tách đi ra.
Cũng không trách hắn, ngôi đền đi lên rất êm mà không phải đột ngột.
Giống như thang máy cao cấp vậy, không có cảm giác gì.
Ps: bí mật đang rần rần tiết lộ, hành trình của hắn cũng sắp đến hồi kết.