Chương 25: đền cổ
Thời gian luôn là lạnh lùng lại kiêu ngạo như vậy, nó giống như cô nương nhà bên, xinh đẹp và gợi cảm nhưng chú định là sẽ không bao giờ để ý đến ngươi.
Nàng sẽ chờ đợi cả thế giới nhưng cũng sẽ không có vị trí của ngươi ở đó, chỉ cần ngươi không chú ý một chút là nàng đã đi không để lại chút dấu vết.
Hiện giờ cũng là như vậy, hắn đã lênh đênh trên biển cả tháng trời, bình thường trong khoảng thời gian đó hắn đã có thể làm rất nhiều việc, hiện tại thì hắn chẳng thể làm gì ngoài việc để thuyền càng đi nhanh hơn một chút.
Lời là như vậy nhưng đây là lựa chọn của hắn, hắn cũng sẽ không nhiều lời nói cái gì.
Cũng không có gì đáng nói.
Từ sau lần phát hiện kho báu ra trước đó hắn cũng lại phát hiện thêm mấy con tàu đắm nữa, tuy nhiên thu hoạch lại không lớn như vậy.
Những tàn tích phía dưới đại dương cũng nhiều lắm, hắn cũng phát hiện thêm mấy cái nữa nhưng vẫn là không có thu hoạch gì.
Tuy không có nhiều thu hoạch nhưng mà "đãi cát tìm vàng " nha.
Biết đâu nữ thần vận may lại đến với hắn như trước đó thì sao.
Việc xuống biển tìm vận may cũng làm cho cuộc hành trình vốn dĩ nhàn chán đến hết nước chấm của hắn có thêm một chút hương vị.
Thu hoạch được cái gì cũng không quan trọng, chủ yếu là tâm lý thoải mái.
Bây giờ những thứ cần thiết đối với hắn đã rất ít rồi, những thứ hắn cần thì có thể là sẽ không bao giờ tìm được trong một cái rương.
Trong đầu hắn đang nghĩ lung tung nhưng hắn vẫn không quên đảo mắt nhìn, tránh cho bỏ sót gì đó.
Khoảng cách đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ vẫn không biết còn bao xa?
Con thuyền vẫn đang bình ổn tiến lên, mặt trời cũng từ từ chìm xuồng đáy biển, sau đó giống như bị nước dội tắn những tia sáng dần dần mất đi.
Lại một đêm không trăng, hắn dừng thuyền lại sau đó ăn một miếng thịt bò.
Cá hắn ăn nhiều lắm, bây giờ nhìn thấy cá hắn chỉ muốn ói.
"Vẫn là ăn thịt bò ngon miệng "
Ăn xong một miếng thịt bò, thể lực của hắn cũng được bổ sung, hắn cũng không vội vã lên đường.
Ngả người nằm xuống, hắn muốn ngủ một giấc.
Ngồi cả ngày lưng đau không chịu được.
Hắn nhắm mắt lại, hô hấp cũng bắt đầu đều đều.
Rất nhanh hắn ngủ mất.
Thời gian cũng bình ổn qua đi.
Không biết qua bao lâu, trên trời bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu cực kỳ khó nghe.
Hắn vẫn còn trong giấc ngủ nhưng lông mày cũng không tự chủ nhíu lại.
Tiếng kêu còn tiếp tục quanh quẩn trên bầu trời, nó giống như đã phát hiện ra hắn và xác định đây là mục tiêu của nó.
Một lúc sau thấy con mồi không có phản ứng gì nó trực tiếp nhào xuống.
Tiếng kêu trong miệng nó phát ra vẫn cứ khó nghe như vậy, nhưng dường như lại nhiều hơn một chút hưng phấn.
Nó lao xuống càng ngày càng nhanh, khi đến khoảng cách hắn còn 30 cm thì nó hé miệng chuẩn bị công kích.
Nó không biết con mồi còn sống hay đ·ã c·hết, nhưng cứ công kích chắc chắn sẽ không sai.
Khi móng vuốt của nó chuẩn bị chạm đến hắn thì bỗng nhiên nó dừng lại.
Nó bị một cánh tay bắt lấy, chẳng biết hắn đã tỉnh từ khi nào.
Hắn ngáp một cái sau đó dùng một cái tay khác đem cổ con quái vật vặn gãy.
"Khó chịu mày rất lâu"
Con quái vật này gần giống như con dơi nhưng khác ở chỗ nó có thêm một cái đuôi.
Trước đây khi còn ở trong làng hắn cũng đã gặp qua.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng gặp phải vài lần, bọn chúng thường xuất hiện lúc gần sáng.
Mỗi khi bản thân không chú ý nó sẽ lao nhanh từ trên cao xuống và thường t·ấn c·ông từ phía sau.
Gặp nhiều hắn cũng có kinh nghiệm đối phó.
Thường là dùng cung tên b·ắn h·ạ, hoặc giống như vừa rồi.
Đợi nó xuống rồi g·iết c·hết.
Ngồi trên thuyền hắn nhìn mặt trời từ từ dâng lên.
Ánh mặt trời lúc sáng sớm cũng không gay gắt, nó còn rất ôn hòa lại rất dịu dàng.
Có lúc hắn nghĩ, mặt trời không giống như là một hành tinh mà nó càng giống như một cục than đang cháy.
Một cục than không bao giờ tắt, dù cho có ngâm nó dưới biển qua một đêm dài dằng dặc, thì khi nó ngoi lên vẫn sẽ phát sáng, mà lại càng ngày càng sáng.
Mặt trời dần lên cao hắn cũng không lại nhiều nhìn thêm.
Cầm lấy mái chèo, hắn bắt đầu lái thuyền đi về phía trước.
Biển cả mênh mông chỉ có mình hắn.
Mặt trời trên cao cũng hờ hững đi qua đỉnh đầu sau đó lại một lần nữa chìm xuồng biển sâu.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ mờ.
Hôm nay có trăng nhưng ánh trăng không trọn vẹn.
Giống như bị cái gì cắn mất, chỉ còn một góc nhỏ nhoi.
Ánh trăng nhạt nhẽo buông xuống, thế giới cũng không giống như hôm qua tối đen như vậy.
Hắn vẫn chèo thuyền, nhưng tốc độ chậm lại rất nhiều.
Không biết từ đâu xuất hiện một đàn cá heo đi theo hắn.
Cầm đinh ba trong tay, hắn định thay đổi thực đơn một chút.
Đi trên biển lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp được cá heo.
Nhìn từng con cá heo vui vẻ bơi quanh thuyền hắn giống như đang vui đùa.
Cánh tay vốn dĩ đã chuẩn bị phát lực đem đinh ba ném ra tự nhiên thu hồi.
Đời trước hắn có nghe nói qua, cá heo rất thông minh, cũng thường xuyên cứu người.
Không giống như heo bò chỉ để làm thịt.
Cất đi đinh ba hắn lấy ra một đống cá sống, đây là trước đó hắn xuống biển bắt được.
Biển nhiều cá lắm, đi bắt lấy so với ngồi câu càng nhanh.
Đem từng con cá vứt cho đàn cá heo ăn, rất nhanh thì hết sạch.
Hắn lại lấy thêm ra, đây là toàn bộ cá của hắn.
Lại một lần nữa đem cá vứt xuống, từng con cá heo bơi quanh bơi quanh.
Khi thấy có cá vứt xuống sẽ còn tranh nhau c·ướp lấy.
Con nào không được sẽ còn ngoi lên mặt nước nhìn hắn kêu be be.
Giống đứa trẻ đòi ăn.
Hắn cũng không keo kiệt, liên tục ném xuống.
Ném hết hắn dừng lại nhìn đàn cá, từng cái đầu với cái mỏ dài thò lên nhìn hắn.
Hắn vuốt vuốt đầu một con trong đó, trơn nhẵn lại ướt át.
Không để ý đến đàn cá, hắn tiếp tục lái thuyền đi đến.
Đàn cá cũng vui vẻ đi theo, dưới ánh trăng một người cùng đàn cá giống như một thủ lĩnh lưu manh kéo băng đảng đi quậy phá.
Trong đêm tối hắn bắt đầu cất tiếng hát, rất khó nghe cũng không theo giai điệu nhưng hắn lại vui vẻ vì có một đám cá giống như fan của hắn.
Thi nhau hò hét cổ vũ.
Giọng hát của hắn trong đêm tối giống như có ma lực nào đó.
Truyền đi rất xa, mỗi nơi đi qua đều khiến động vật ở đó hoảng sợ chạy trốn.
Quái vật nghe được thì cả người cũng run run, giống như bị Parkinson vậy, quỷ dị vô cùng.
Đang hát cao hứng bỗng nhiên hắn phát hiện ở phía xa xa dưới đáy biển có một chút ánh sáng.
Mở bản đồ ra xem thì phát hiện khoảng cách rất gần rồi.
Đem thuyền gia tốc, hắn muốn biết được đánh dấu trên bản đồ này là cái gì.
Vậy mà trong nhất thời hắn cũng quên đi hát.
Thuyền rất nhanh thì đến vị trí phát ra ánh sáng.
Xem trên bản đồ hắn cũng tới nơi, chỉ là bây giờ trời còn chưa sáng, tầm mắt hắn bị hạn chế.
Nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bị nhấn chìm phía dưới là một cung điện.
Không phải loại cung điện dành cho vua chúa ở lại mà càng giống như cung điện dùng cho cung phụng thần linh hơn.
Hay gọi nó là tế đàn càng hợp lý hơn một chút, chỉ là tế đàn này to lắm.
Nhìn lên trời, khoảng cách trời sáng còn cách một đoạn thời gian.
Hắn cũng không vội vàng đi xuống xem mà đặt lưng xuống thuyền rồi nhắm mắt ngủ.
Phía dưới chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, đợi trời sáng đi xuống càng an toàn một chút.