Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Minecraft: Thế Giới Sinh Tồn

Chương 19: hầm mỏ




Chương 19: hầm mỏ

Số đuốc mà hắn đã mang theo trước đó đã hết, hắn cần thêm đuốc nếu không hắn sẽ không thể nhìn thấy gì cả. Không nhìn thấy còn đào cái gì?

Như vậy bất tiện cho khai thác và cả di chuyển nữa, ai biết được đang đi có bị rơi xuống cái hố nào không.

Mà nhìn không thấy thì đào bới cái gì? Bới sợi lông.

Vậy là hắn quay lại chỗ lò nung lấy một ít than, gỗ thì có đầy rồi không cần phải thêm nữa.

Vừa định quay đầu thì trong mắt hắn xuất hiện một tia sáng nhỏ bé, đây cũng không phải ý tứ gì mà là thật sự là tia sáng.

Nó xuất hiện cách đây rất rất xa, nên nhìn rất khó phát hiện cũng rất dễ dàng nhầm lẫn với những loại ánh sáng khác.

Hắn muốn đi đến đó nhưng nhìn khoảng cách chắc là không được rồi.

"Xem ra vẫn phải lấy thêm than mới được:

Quay lại vị trí lò nung hắn lấy một phần than dùng làm đuốc, một phần để lại làm nguyên liệu đốt.

" số lượng không nhiều lắm phải dùng tiếp kiệm một chút"

Lần này hắn không cắm đuốc toàn bộ hang mà tiến lên theo vị trí ánh sáng, vừa đi hắn cũng không quên thu thập khoáng sản.

Có lẽ nguyên nhân do vị trí địa lý lên ở độ xâu này chủ yếu là quặng vàng, số vàng hắn đào được đã rất nhiều rồi nhưng không việc gì cả, có thì cứ đào thôi.

Càng đi đến vị trí ánh sáng tầm mắt cũng càng rõ ràng.

Khi đến nơi thì đập vào tầm mắt hắn là từng sợi dây leo treo ngược từ trên xuống, chúng mọc ra từ vách đá.

Từng sợi từng sợi mọc cạnh nhau lít nhít tạo thành một khu rừng.

Ánh sáng lúc trước hắn nhìn thấy phát ra từ quả của loại dây leo này.

Hắn không biết loại dây leo này là gì nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của hắn.

Đi đến gần hắn chọn lựa lấy một quả chín mọng sau đó hái xuống.

Đưa lên trước mắt ngắm nghía một chút sau đó hắn bỏ vào miệng nhai.

Nước từ trong quả vỡ ra tràn đầy khoang miệng hắn.



Quả có vị hơi chua chua kèm theo một chút chát và một tí tẹo ngọt ngọt.

Hắn gật gật đầu: "cũng được, dùng làm đồ ăn vặt rất tốt".

Mở kho đồ ra nhìn một chút, thấy không xuất hiện trạng thái gì hắn cũng không lại quan tâm nữa.

Loại quả này ngoài việc phát sáng cùng với làm đồ ăn vặt thì không còn bất kì tác dụng gì khác, bổ xung thể lục cũng không được.

Dùng rìu chặt mấy đoạn cây về sau này trồng sau hắn bắt đi quanh quanh.

Loại dây leo này chỉ có quả là có thể phát sáng, nhưng ánh sáng phát ra cũng không mạnh mà rất yếu ớt cũng đất nhu hòa.

Tuy ánh sáng không mạnh nhưng do số lượng quá nhiều lên ở đây cũng không tối.

Đi quanh quanh vài vòng hắn liên tục đào được một đống quặng sắt, quặng vàng và vài viên kim cương, đặc biệt là kim cương.

Nhờ có phù phép mà số kim cương hắn đào ra được càng nhiều.

Có khi hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao một khối quặng mà hắn lại đào ra được hai khối?

Nếu như đặt một khối sắt được tạo ra từ 9 thỏi sắt xuống đất, sau đó dùng cuốc có phù phép để phá hủy thì có xuất hiện hai khối sắt không?

Hắn âm thầm nhớ kỹ suy nghĩ này lại:

"sau này có thể thử xem, không được cũng không sao, nếu như được vậy thì phát tài rồi".

Đào xong một khối quặng vàng hắn phát hiện phía dưới là trống không.

Dùng đuốc cắm vào vách đá, ánh sáng phát ra chiếu sáng xung quanh.

Bên dưới là một hành lang thẳng tắp, không thấy nơi bắt đầu cũng không biết điểm kết thúc.

Ở giữa hành lang là một đôạn đường ray, có vài khúc đã bị hư hại cũng có vài chỗ không biết bị đào đi đâu.

Những đoạn đường ray có thể dùng cũng không nhiều.

"Không biết ai lại làm đường ray ở đây làm gì"?

Đào rộng lối vào sau hắn trực tiếp nhảy xuống.



Ở bên dưới lối đi không tính quá lớn, đủ để một người đi không bị chật chội, nhưng dùng cho đường ray vận chuyển thì vừa vặn.

Đào đi những đường ray còn có thể sử dụng hắn chọn lấy một phương hướng tiếp tục đi đến.

Hành lang có lẽ đã bỏ không rất lâu, mạng nhện có chỗ rất nhiều.

Đi trên đường thi thoảng phát hiện quặng hắn sẽ dừng lại đào, đào xong hắn lại tiếp tục đi.

Hành lang này cũng không phải là một đường thẳng mà thi thoảng sẽ có lối rẽ, khi gặp lối rẽ hắn sẽ chọn bừa một đường rồi đi tiếp.

Có khi hắn sẽ gặp đường cụt cũng có khi hắn gặp phải ổ nhện hay hang ổ zombie.

Nhìn xem trong rương đều là mấy thứ đồ lung tung không có tí tẹo tác dụng nào hắn dừng lại tìm kiếm.

Trên thực tế hắn gặp được rất nhiều rương đồ nằm rải rác trên đoạn đường này rồi, nhưng bên trong chứa đều là mấy thứ không có giá trị gì mà lại hầu hết đều giống nhau.

Không chỉ vậy, có lẽ ở đây đã bị người khai thác qua, hắn đi rất lâu nhưng cũng chỉ đào được vài ba khối quặng vàng.

Cảm thấy việc lang thang trong đây là không có ý nghĩa, hắn kịp thời đường cũ quay lại.

Không lâu sau đó hắn trở về rừng dây leo phát sáng.

Tìm quanh một vòng xác định không còn gì sót lại hắt mở rộng phạm vi khai thác.

Không giống với hầm mỏ lúc trước, ở đây các loại quặng rất nhiều, hắn di chuyển quanh toàn bộ hang động đem tất cả khoáng sản đào sạch sẽ hắn mới dừng lại.

Trong khoảng thời gian đó hắn đào thêm được hơn 20 viên kim cương, cả ba cái cuốc chim cũng bị vỡ vụn.

Nhìn trong kho đồ tất cả đều là thỏi sắt hắn rất hài lòng.

Trên thực tế đây cũng không phải tất cả, còn rất nhiều nữa nhưng hắn không thể một lần mang hết đi được, không gian trong kho đồ là có giới hạn.

Đi theo đường cũ hắn trở về mặt đất.

Hít một hơi thật sâu, hắn đem hai tay mở rộng, nhắm mắt lại hắn yên lặng hưởng thụ ánh sáng mặt trời đưa đến.

Ấm áp mà ôn nhu, hắn từ từ mở mắt ra.

"Vẫn là sống ở mặt đất tốt nhất". Hắn tự nói một mình.



Thời gian dài dưới lòng đất khiến hắn mất đi khái niệm về thời gian cũng làm hắn cảm thấy khó chịu.

Ban đầu cảm giác tìm được khoán sản khiến hắn vui vẻ nhưng sau đó vui vẻ qua đi, hắn quen rần với cảm giác tìm được khoáng sản, hắn cũng không còn cảm thấy vui vẻ nữa, thay vào đó là tẻ nhạt cùng vô vị.

Lại càng về sau cảm giác cô độc một mình càng to lớn, nó bắt đầu đem nội tâm hắn vò thành một đoàn.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục không hề từ bỏ, hắn cũng không biết tại sao mình lại kiên nhẫn đến vậy.

Có lẽ là do hắn trước đây vốn là một công nhân nhà máy đi.

Cuộc đời của một công nhân thì chỉ xoay quanh công việc và công ty mà thôi.

Sáng đi làm, tối về cùng người yêu nói chuyện phiếm, sau đó ngủ sớm để hôm sau đi làm.

Cứ như vậy.

Ngày này qua ngày khác

Nhạt nhẽo mà vô vị.



Đem những suy nghĩ lung tung vứt qua một bên hắn đi về làng.

Đi thẳng vào một ngôi nhà của dân làng hắn nhảy lên giường nằm vắt chân ngoe ngoảy.

Mệt quá, hắn muốn nghỉ một chút.

Nhắm mắt lại, bối rối truyền đến.

Một lúc sau hắn ngủ th·iếp đi.

Ở bên ngoài một dân làng nhẹ nhàng đi đến, trong miệng thi thoảng lại hừ hừ mấy tiếng.

Nhìn hắn đang ngủ rất ngon, thi thoảng có có tiếng gáy nhè nhẹ.

Dân làng đem chân hắn kéo thẳng, sau đó dùng chăn đắp cho hắn.

Dân làng nhìn hắn một lúc lâu thấy không có động tĩnh gì dân làng này dùng ngón tay đặt lên mũi hắn, phát hiện còn thở dân làng lúc này mới dùng chăng che lại mặt hắn.

Trước đó còn không quên dùng tay vuốt lại hai mắt đang mở trừng trừng của hắn.

Dương Mịch ??????

"Ta còn chưa có c·hết ngươi vuốt cái gì? Mà lại tại sao thủ pháp của ngươi lại thuần thục như vậy? ".