Chương 14: trở về bình thường sinh hoạt
Ngôi làng trải qua mấy lần chiến đấu sau đó đã bị phá hủy vô số nơi. Đặc biệt là lần cuối cùng kia khi hắn dùng khối thuốc nổ bẫy c·hết đám xâm lược. Tuy rằng kết quả vô cùng tốt nhưng thiệt hại đem lại cũng vô cùng lớn.
Thứ nhất, những khối thuốc nổ không bị nổ ngay lập tức sẽ bị văng đi sau đó mới p·hát n·ổ, điều này dẫn đến những công trình gần đó bị phá hủy khá nghiêm trọng, may mắn là không có dân làng bị ảnh hưởng. Tuy nhiên có cái xấu cũng có cái tốt, cái tốt là những khối thuốc nổ đó khi bắn ra cũng nhiều lần nổ ngay bên tên cầm nỏ và tên cầm thuốc từ đó đem hai tên đó g·iết c·hết.
Phải nói hắn có thể vượt qua lần t·ấn c·ông cuối cùng đó là nhờ may mắn.
Thứ hai, sau v·ụ n·ổ nền đất đào ra một cái hố rất lớn, để lấp đầy cái hố này cần rất nhiều thời gian và khối đất.
Thời gian từ từ không vội, khối đất có thể thu thập từ trong hố. Sau v·ụ n·ổ những khối đất vẫn còn đây có thể tận dụng, thiếu có thể đào thêm.
Đem những khối đất rơi vãi lung tung thu thập xong hắn bắt đầu tiến hành san bằng bề mặt hố.
Lúc này những người dân đã từ trong nhà đi ra, rất nhiều người đến gần nhìn xem hắn.
Có khoảng khắc hắn thấy, hảo cảm của dân làng đối với hắn tăng vọt.
Hắn mỉm cười đối với đám ngươi gật đầu sau đó tiếp tục lấp hố.
Đám người nhìn một lúc sau đó một người đi ra, đến bên cạnh hắn ném ra một cái xẻng. Vứt đồ xong quay người bỏ đi trong miệng còn không biết đang nói "bala bala.." cái đì đó.
Mấy giây sau từng người một thay nhau đưa đồ cho hắn. Có người ném ra áo giáp, quần có người vứt ra cung tên có người ném cho hắn kiếm, rìu.
Nhìn từng người một ném đồ xong rời đi hắn nhếc mép cười cười. Đúng lúc hắn định làm tiếp công việc thì một đứa nhỏ chạy đến đưa băn một bông hoa.
Đứa bé này là con của thợ rèn và người vẽ bản đồ. Có lần thấy hai người ngủ trong cùng một cái nhà lúc ấy hắn cũng chạy vào ngủ cùng hai người. Bởi vì khi ngủ cùng dân làng thì hảo cảm của họ sẽ tăng rất nhanh lên hắn hay chạy vào nhà dân làng ngủ để tăng hảo cảm.
Hôm đó hằn dậy sớm hơn mọi khi, thấy hai người còn đang ngủ hắn đùa ác một phen. Hắn dùng gỗ chặn cửa lại sau đó bỏ đi.
Mấy hôm sau hắn mới nhớ đến mình đã nhốt hai người mà quên không kịp thả ra sớm hơn. Thấy bản thân có chút quá quắt thế là hắn cho hai người một chút đồ ăn coi như bồi thường, không nghĩ đến ngày hôm sau hắn thấy hai người đã sinh con.
Khi đó hắn còn đậu đen rau muống:
"người của thế giới này sinh con thật là nhanh a. Lại nói, nhìn não thợ rèn ngày bình thường đứng đắn như vậy không nghĩ đến lại là loại người này thật không nghĩ đến a....". Càng làm hắn không hiểu là hai lão này không phải đều là giống đực sao? "Chẳng lẽ ở thế giới này đàn ông cũng có thể sinh con ". Nghĩ đến đây hắn cảm giác lạnh cả người.
..
Nhận lấy bông hoa hắn xoa xoa đầu đứa bé. Đứa bé nhìn hắn một chút sau đó quay người chạy nhảy đi chỗ khác chơi.
Quay lại công việc hắn mất khá khá thời gian đem hố điền đầy. Trong lúc đó hắn còn mấy lần đi đào thêm đất bổ sung. Đến khi làm xong thì trời đã tối, hắn vặn người một cái sau đó đi về ngủ. Bở vì thời gian dài chiến đấu lại thêm làm việc cả ngày, bây giờ hắn cảm thấy phải nghỉ ngơi một chút.
Trèo lên giường nhắm mắt rất nhanh hắn đã ngủ th·iếp đi,
Khi tỉnh dậy trời đã sáng hắn bắt đầu công tác thường ngày.
Ăn một cái bánh mì coi như ăn sáng sau đó đi ra chuồng bò vắt một sô sữa bò dùng để rửa mặt, sau lại vắt thêm một sô, uống một hơi cạn sạch.
Hôm nay hắn muốn cải tạo lại hệ thống an linh của làng. Sau chuyện vừa rồi hắn phát hiện làng rất dễ dàng bị công phá nếu như không có hệ thống phòng thủ.
Những người sắt bảo vệ làng đã bị tiêu diệt gần hết không còn đủ để bảo vệ làng. Hắn quyết định gia tăng khả năng phòng thủ của làng bằng việc biến nó thàng một pháo đài. Nhưng trước đó hắn cần rất nhiều đá.
"Có lẽ cũng đã đến lúc xây nhà rồi" hắn nói khẽ.
Để có thể biến làng thành một pháo đài bất khả x·âm p·hạm hắn còn cần làm rất nhiều việc. Đầu tiên là di chuyển đám vật nuôi đi đến địa điểm thích hợp.
Hắn bắt đầu thu hoạch toàn bộ cây trồng, bởi vì những cây trồng này đều nằm trong phạm vi phá bỏ xây mới nên hắn dứt khoát đem tất cả đều di chuyển.
Giữa trưa nắng gắt, mặt trời như thường lệ dùng bản thân như là một cái máy sấy công nghiệp, đem toàn bộ thế giới đều đốt nóng bỏng.
Bỏ một khúc mía vào miện nhai, nước từ thân cây mía tràn ra vị ngọt đem cơn khát của hắn vơi đi cũng khiến thoải mái rất nhiều.
Nhai nhai sau đó dùng sức hút, từng tiếng sụt sụt quanh quẩn không đi.
Cây trồng thậm chí vật nuôi kể cả con người của thế giới này đều phát triển rất nhanh. Để trưởng thành số thời gian chỉ có ngắn ngủi vài ngày nhưng khi phát triển đến một giai đoạn nào đó sẽ không tiếp tục phát triển tiếp mà dừng lại.
Hắn thấy điều này rất thú vị, nhìn về phía ngôi làng thấy dân làng từng người chạy đi chạy lại, nói chuyện ầm ĩ. Ai mà biết được tuổi tác thực sự của họ là bao nhiêu.
Đem cây trồng đều thu thoạch xong xuôi hắn cho tất cả vào một cái rương sau đó đi tìm vị trí thích hợp để làm chuồng trại.
Chuồng trại không cần quá xa vì như vậy sẽ mất thời gian đi đường, tốt nhất là gần làng một chút.
Cây trồng cũng vậy gần làng gần chồng trại là hợp lý, bởi sau khi thu hoạch lúa hắn có thể qua cho gà hoặc những vật nuôi khác ăn. Như vật càng thuận tiện.
Đem vị trí quyết định thành phía bắc ngôi làng hắn bắt đầu đào một hệ thống mương nước tưới tiêu. Cây trồng có thể không cần tưới tiêu mà vẫn phát triển tốt nhưng với một điều kiện là gần đó phải có nước.
Đào xong hệ thống nước cho ruộng hắn dùng "sô sắt" múc từng sô đem hệ thống nước đều đổ đầy.
Hoàn thành hệ thống tưới tiêu xong hắn bắt đầu cuốc đất. Cây trồng muốn gieo hạt thì trước đó phải đem đất cải tạo một lần để cây trồng có thể thuận lợi phát triển.
Hắn từng bước một đem đất cuốc tơi, hệ thống nước tưới bây giờ bắt đầu phát huy tác dụng. Đất bắt đầu ngấm nước trở nên ẩm ướt. Như vậy là có thể bắt đầu gieo hạt, còn muốn cây càng nhanh hơn lớn lên có thể dùng bột xương như phân bón đem cây thúc lớn.
Mặt trời bắt đầu xuống núi, theo thường lệ mặt trăng lén lút đi theo nhưng hôm nay mặt trăng không được hoàn chỉnh, giống như bị thứ gì gặm đi một miếng. Có lẽ trong lúc mây mưa bị mặt trời gặm đi.
Choang...
Cây cuốc bị vỡ vụn, hắn tiện tay đem mẩu cán vứt đi:
" ngày mai phải đi đổi cây cuốc về dùng, không biết tên làm dụng cụ có đồ kim cương không?" hắn tự nói một mình sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trăng một chút.
Vừa đi vừa gặm một khối thịt bò rất nhanh hắn về tới làng, tùy tiện tìm một ngôi nhà sau đó lên giường đi ngủ.
Mặt trăng xuống mặt trời lại theo thường lệ ngoi đầu soát tồn tại.
Ngáp một cái hắn bắt đầu đi tìm tên làm dụng cụ. Việc hôm qua còn chưa làm xong hắn còn cần làm tiếp.
Đi từng nhà một tìm tên thợ làm dụng cụ, sau mấy lần thành công p·há h·oại đời tư của rất nhiều dân trong làng thì hắn cũng thành công tìm được người làm dụng cụ.
Hắn vốn định dùng ngọc lục bảo để trao đổi, không nghĩ vừa đến thì người làm dụng cụ trực tiếp ném cho hắn một cái cuốc sắt trên đó còn cường hóa qua "độ bền II".
Nhận được thứ cần thiết hắn cũng không lại đổi cuốc kim cương, dù sao thì cuốc gỗ hay cuốc kim cương thì hiệu suất đều giống nhau, thứ khác nhau chỉ là độ bền của vật liệu mà thôi.
Cầm cuốc trong tay hắn tiến thẳng đến ruộng lúa, trong miệng lại bắt đầu hát mấy câu ca dao.
"Trâu ơi ta bảo trâu này
Không muốn bị thịt thì cày với ta
Cấy cày vốn việc mày nha
Để ta làm hết là mạng may xong....
............
Ps: ta là tác giả nhưng việc hắn học bậy không liên quan đến ta. Nếu không thích nói một tiếng ta xóa.