Hứa Thanh đứng đó nhìn theo bóng dáng của Hàn Tuấn Phong đi xa, nước mắt rơi không ngừng. Cha già đứng bên cạnh đó cũng không biết làm gì hơn là ôm cô con gái vào lòng an ủi
" Được rồi, Hứa Thanh, tất cả chấm dứt rồi. Không sao rồi…"
Trong tiếng khóc, Hứa Thanh nhớ lại đêm hôm đó, ngày cô mất đứa con của mình
…
" Cha già, lúc này con muốn được yên tĩnh một mình."
Ông nhìn theo bóng dáng yếu ớt của Tiểu Thanh mà lòng quặn đau
" Tiểu Thanh, cha biết con đang đau buồn đến thế nào… nhưng cha hết cách rồi… Nếu cha còn mang nặng tình cảm, tương lai sẽ trở nên rất tồi tệ…"
" Vũ Hứa Thanh, con phải từ bỏ Hàn Tuấn Phong."
…
" Cái gì cơ?" Hứa Thanh ngước mắt lên nhìn cha già, ông đang yêu cầu cô làm cái khỉ gì thế này.
" Con nghe cha nói rồi đấy. Từ bỏ Hàn Tuấn Phong."
" Con nghe rồi và con hỏi lại không phải để nghe điều đó một lần nữa… mà để cha xem lại mình có nói sai không? Cha bảo cái gì cơ, từ bỏ hắn? Cha già, con vừa mất đi đứa con và ngay thời điểm này cha bảo con từ bỏ hắn… Chuyện đấy sẽ không xảy ra đâu." Hứa Thanh buồn bực đứng lên chủ định tiến ra khỏi phòng
" Vũ Hứa Thanh, con đứng lại cho cha. Cha yêu cầu con từ bỏ hắn không quan tâm tình cảm giữa con và hắn sâu đậm thế nào." Giọng ông đanh thép và cương quyết hơn bao giờ hết.
Hứa Thanh vẫn tiếp tục bước đi…
" Nếu con không từ bỏ hắn, thế giới ở tương lại không thể tồn tại." Ông hét lên
Hứa Thanh khựng lại. Mất một lúc để cô có đủ can đảm quay mặt lại
" Cha nói cái gì cơ."
" Nghe này… cha già của con là ai mà lại đi phá đám hạnh phúc của con. Tiểu Thanh… chỉ là không thể. Trong tương lai xa, thế giới mắc phải một đại dịch khủng khiếp mà không một nhà khoa học nào tìm ra lời giải đáp. Nếu điều đó xảy ra, loài người chỉ còn nước tiêu vong."(*)
" Và cha biết chuyện này."
" Well, đang ở giọng điệu hùng hồn cha già nhanh chóng bị đưa vào thế " lẽn bẽn", cách đây mấy hôm, những ngày mà ta biến mất,khi đó ta mới sửa xong chiếc điều khiển… Rõ ràng là cha đã vui đùa du hành thử một chuyền đến tương lại… Tóm lại là thế giới tương lai sẽ tiêu vong."
" Phải rồi, làm như chuyện đó liên quan đến con."
" Có đấy. Rất nhiều là đằng khác. Cách đó không lâu, con là người đầu tiên mắc bệnh dịch này… và có một người đã tìm ra thuốc giải."
" Vậy thì cha nên đi theo mà bảo vệ người đó chứ không phải con. Hơn nữa… con không trở về tương lai, thì tương lại xa hơn sẽ chẳng có ai bị lây lan dịch bệnh đó."
" Hứa Thanh, con có ở đó hay không thì dịch bệnh vẫn tồn tại. Nhưng nếu con ở đó, Hứa Thanh, thuốc giải sẽ tồn tại. Vì người tìm ra thuốc giải là chồng của con. Hắn ta là thiên tài, nhưng nếu người mắc căn bệnh đó không phải là con thì động lực thúc đẩy hắn tìm ra thuốc giải chỉ là 99%… Hứa Thanh con hiểu không… nếu không phải là con, thế giới tương lai sẽ không có thuốc giải."
Hứa Thanh đơ người trước câu chuyện của cha già, không lâu sau cô sụp người xuống chiếc ghế gần đó.
" Và… bây giờ… cha… yêu cầu con từ bỏ hắn để đi lấy một tên chết tiệt nào đó ở thế giới tương lai."
" Không, không phải cha… là con. Chính cha đã nói chuyện với con ở thế giới tương lai… và cô ta… tức là con… nhưng… là con… ở tương lại. Tóm lại, là con bảo ta quay về bảo con làm chuyện này. Cô ta thậm chí biết chuyện con sảy thai. Việc con sảy thai là định trước, mọi việc đều có cái lý của nó. "
Hứa Thanh nhìn cha già cay đắng
" Và bây giờ thì con làm gì đây. Anh ấy sẽ không để con đi, thậm chí nếu con cương quyết đi, anh ấy sẽ tự sát. Và cha già, nếu chuyện đó xảy ra, con không cần quan tâ đến cái thế giới tương lai chết tiệt ấy. CON SẼ KHÔNG QUAN TM."
" TA biết. Cô ta… tức con quay về bảo ta làm cho con một cái chết giả. Một vụ nổ nhỏ… um phản ứng H2 và O2 theo tỉ lệ 2:1, và khí có mùi xốc NO2."
Tuy còn trong cơn sốc, Hứa Thanh vẫn còn khá tỉnh táo
" NO2 không độc chết người."
Cha già căng mặt ra nhìn Hứa Thanh
" Tiểu Thanh…con nghĩ là người ở đây biết điều đó à… Đây là Quy Phấn, ông chìa nó trước mặt Hứa Thanh, uống nó vào con sẽ có hiện tượng chết giả trong 12h đồng hồ… sau đó uống thuốc giải…"
Cha già mải nói, ông chỉ ngừng lại khi Hứa Thanh đặt một tay lên viên thuốc
" Cha già, con sẽ không từ bỏ hắn đâu… Con không làm được."
" Tiểu…"
" Zip… Một lần thôi cha, để con trở thành người ích kỷ. Phải rồi, con ích kỷ và con sẽ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi. Con không quan tâm đến người khác hay cái thế giới tương lai chết tiệt."
" Chết tiệt… Tiểu Thanh, cha đã nghĩ đến chuyện này và đã từng thử quay lại thời điểm con và hắn gặp nhau, nhưng cha không thể. Thứ nhất, ta không biết nó là lúc nào. Và thứ hai, khi ta đã biết, ta đã không thể làm được gì. Con nói ma thuật đã đưa con về thời điểm đó… và ta bắt buộc phải tin… vì … ta đã thử mọi cách mà không tác động được vào khoảng thời gian có thể ngăn cản chuyện ngày hôm nay xảy ra."
" Không… không…"
Cha già đến gần bên Tiểu Thanh, quỳ xuống, nắm chặt tay cô " Tiểu Thanh, nghe cha. Hắn là vương gia, là một mốc của lịch sử. Còn con, con không có quá khứ ở đây, chỉ có tương lại phía trước. Với nơi này con không là ai cả. Chính vì vậy, con sảy gặp hắn, hắn và con yêu nhau, việc con sảy thai, việc ta không thể tác động vào một khoảng thời gian, và việc con phải từ bỏ hắn… Tất cả đã được an bài… Mọi thứ đều có cái lý của nó."
…
" Hứa Thanh, chúng ta phải đi thôi, con không thể đứng đây mãi được. Chúng ta… còn một tương lại phải sống."
Cô gạt đi giọt nước mắt cuối cùng, rời chỗ dựa của mình đứng trên mép đồi đó nhìn lại thế giới này một lần cuối cùng. Đây chính là thế giới mà cô được an bài phải đến sao? Là nơi mà lần đầu cô vô cùng căm ghét, là định mệnh an bài cô phải gặp hắn, hận hắn, yêu hắn đề rồi từ bỏ hắn… Cuối cùng thì cổ tích có thật không, tại sao cô không có được một cái kết hạnh phúc. Nguồn truyện: doctruyen.me
" Tạm biệt, tình yêu của em."
…
Những tia sét điện lại xuất hiện ở phòng thí nghiệm của Thế Hiên, dấy lên trong lòng Bằng Kiều một hy vọng
Trong luồng ánh sáng, cha già và Hứa Thanh bắn ra và tiếp đệm. Bằng Kiều đỡ cha già lật đật ngồi dậy.
" Được rồi, Tiểu Thanh lại đây, cha sẽ pha cho con một cốc cà phê hảo hạng… và tất cả mọi chuyện… sẽ chỉ là một giấc mộng… Được chứ."
Không có tiếng trả lời, cha già lo lắng quay lại tìm
" Hứa Thanh!"
….
Pip! Pip!
" Aw… tôi đang ở đâu thế này." Hứa Thanh đặt tay lên đầu, một cơn choáng khủng khiếp.
" Bệnh viện Bắc Kinh… tất nhiên là ở Bắc Kinh." Một giọng nam lạnh nhạt vang lên
" Cảm ơn." Cơn choáng cuối cùng cũng đi qua, thị giác của cô đang dần hồi phục
" Cho hỏi, tôi bị làm sao vậy."
Bóng dáng một bác sĩ nam đang chỉnh lại ống truyền cho cô, một bóng dáng khá là quen thuộc.
" Suy nhược thần kinh. Gần đây cô hắn phải gặp chuyện gì căng thẳng lắm. Nhưng với tình trạng bây giờ thì sáng mai cô có thể xuất viện."
Anh đưa cho cô một cái bảng giấy " Cô vui lòng kiểm tra thông tin cá nhân."
Hứa Thanh chăm chú vào tớ giấy " Anh là bác sĩ Diệp Kỳ Phong?" Cô ngước mắt lên nhìn, một cách xã giao.
" Bác sĩ thực tập." Anh chỉnh lại.
Hứa Thanh đúng là đã ngước mắt lên nhìn, nhưng không thể ngước mắt nhìn xuống được nữa. Ôi chúa ơi, đứng trước mặt cô chẳng phải chính là hắn sao… người mà cô đã quyết định từ bỏ để rồi tự làm tổn thương trái tim mình…
Kỳ Phong khó xử, có phần bực mình trước ánh nhìn của cô gái này. Từ năm cấp 2, những chuyện như thế này vẫn luôn xảy ra… Uhm, anh không thể trách mình sinh ra đã vốn đẹp trai… nên chuyện các cô gái nhìn mình chằm chằm là điều… không có gì mới lạ… Nhưng… là ánh mắt của cô gái này. Trong giây phút hai ánh mắt chạm nhau, tất cả những gì anh biết … anh muốn người con gái đang đứng trước mặt là của mình. Một khao khát thúc đẩy như một con nghiện lên cơn, anh muốn người con gái đó.
" Ừm. Tôi sẽ làm lại kiểm tra cho cô. Hình như tôi đã ước chứng sai. Ít nhất ba ngày nữa cô mới có thể xuất viện… Tôi nói đó là … ít nhất."
…
Và câu chuyện của hai người, một lần nữa lại bắt đầu…
HẾT