Yên Tử nhẹ nhàng bước vào Lãnh Hàn Lâu, nơi đây không hề thay đổi từ khi Hứa Thanh ra đi. Hàn Tuấn Phong không cho phép ai động đến nơi này… tất nhiên là ngoài trừ việc lau dọn.
Cảnh vẫn vậy nhưng người đã khác xưa.
…
" Phong ca, huynh lại đây uống chút canh bổ đi."
Hàn Tuấn Phong ôm Bảo Bối, nép mình vào góc giường… Nếu không phải đã chơi với nhau từ nhỏ, Yên Tử không tin mình có thể nhận ra người đàn ông đang ngồi đó là Phong ca.
" Phong ca, huynh không thể tiếp tục sống như thế này được… Tỷ ấy.. đi rồi. Bây giờ là lúc cho huynh tiếp tục sống."
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng
" Bằng cách nào? – hắn ngước lên nhìn nàng – Bằng cách nào? Nàng ấy đã đi rồi, và mang cả thế giới này theo mình. Nếu không phải ta hứa với nàng, mình sẽ tiếp tục sống, ta đã sớm đi theo nàng rồi, sẽ không phải ở đây gánh chịu sự tra tấn này."
Yên Tử cố gắng nèn lòng, Hứa Thanh ra đi quả thực là mất mát rất lớn…
" Phong ca, phải có một lý do mà Thanh tỷ muốn huynh tiếp tục sống. Thanh tỷ đã từng kể cho muội nghe chuyện phụ mẫu tỷ mất, và tỷ ấy đã khổ sở thế nào. Phong ca, Thanh tỷ đã dùng tình yêu với phụ mẫu để vui sống. Huynh yêu tỷ ấy phải không, vậy huynh có thể tiếp tục sống không?"
…
Rất lâu sau.
…
Hai con ngựa phi nhanh dọc theo con sông…
" Phong ca, chờ muội với…" Yên Tử gọi với theo Tuấn Phong đang phi ngựa phía trước… nhưng không cẩn thận thế nào lại mất thăng bằng
AAAA!!!!
Hàn Tuấn Phong lúc này mới chợt nhận ra, vội quay ngựa lại
" Yên Tử…"
Yên Tử chỉ ngã nhẹ nên nhanh chóng lấy lại được thăng bằng. Nhưng thay vì lên ngựa nàng lại ngồi bệt luôn tại đó.
Tuấn Phong không mất nhiều thời gian để đến bên nàng.
" Yên Tử, muội không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không."
" Giờ này huynh mới biết đến muội đấy. Huynh làm sao vậy, muội đã gọi mãi như vậy mà huynh không nghe sao."
"…"
" Xin lỗi, ta chỉ là nhớ đến một số chuyện."
Yên Tử khẽ cắn môi, nàng đã rất cố gắng làm cho Tuấn Phong vơi đi nỗi đau, chính vì vậy đây luôn là một đề tài bị lẩn tránh
" Là Thanh tỷ phải không."
Tuấn Phong khẽ gật đầu, hắn nhớ lại đêm đầu tiên bắt Hứa Thanh từ Xuân Mộng viện về, ngày bắt nàng khi chạy trốn trở về… Lần nào hắn cũng là thô bạo với nàng như vậy, hình như phi ngựa cũng nhanh như vậy. Nguồn: http://thegioitruyen.com
" Yên Tử… ta vĩnh viễn không quên được nàng ấy."
Yên Tử khẽ choàng tay qua cổ Tuấn Phong
" Muội biết chứ. Nhưng với muội không quan trọng. Muội biết rằng dù huynh chấp nhận muội, thì mỗi buổi sáng huynh cũng sẽ thức dậy, tự thuyết phục mình để những kỷ niệm chỉ là giấc mơ nhưng nó vẫn sẽ làm huynh đau đớn. Dù huynh chấp nhận muội, đó chỉ là cái cách huynh chăm sóc muội, tiếp tục sống, giữ lời hứa với tỷ ấy… trái tim huynh không hề có chỗ chứa cho người khác… Muội biết… muội biết chứ."
Hàn Tuấn Phong ngước đôi mắt đau buồn nhìn nàng
" Đã khổ như vậy, tại sao muội lại còn muốn ở bên cạnh ta…"
Yên Tử khẽ cười, nàng tự cười bản thân
" Vì nếu muội không được chăm sóc huynh trong phần đời còn lại, muội sẽ còn đau khổ hơn."
Câu nói của Yên Tử đưa hai người vào khoảng lặng vô hình… cuối cùng vẫn là nàng phá vỡ bầu không khí ấy, cũng như cuối cùng vẫn chỉ có nàng yêu hắn
" Được rồi, đưa muội về đi. Chúng ta còn có một đám cưới cần tổ chức nữa."
Hàn Tuấn Phong im lặng bế nàng đặt lên ngựa, rong ruổi về thành…
…
Xa xa là bóng dáng của một người con gái… đang nức nở tựa vào bờ vai của một người đàn ông lùn mập…
Lòng cô gái quặn lên đau đớn trong khi người đàn ông xiết chặt cô vào lòng.