** Thuyết phục 1 **
Hứa Thanh mất cả đêm để giảng giải cho hắn hiểu về sự khác biệt giữa hai thế giới. Đầu óc của hắn cũng không đến nỗi tồi, về cơ bản là hiểu nhưng hắn nhất quyết không quan tâm đến sự khác biệt rành rành hiển nhiên không thể chối cãi ấy. Cô cũng chỉ còn cách để yên. Chờ trong khi cha già sửa máy thời gian ngồi thuyết phục hắn.
…
Hứa Thanh ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc, có chút kỳ lạ quay lại thì thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm
" Sao nào?"
" Mọi thứ ở thế giới của ngươi…"
" Oh no, Hứa Thanh khẽ lắc đầu, không phải thế giới của tôi. Tôi vốn dĩ không phải người Trung Quốc. Là thế giới của anh mấy nghìn năm sau… Mọi thứ ở thế giới này với anh… kỳ lạ phải không. Tôi dùng từ hiện đại hơn…. Thấy chưa, một điểm nữa, anh và thế giới hoàn toàn không thuộc về nhau. Bị thế giới này đá nhiều vậy anh không thấy đau sao? Anh nên quay về với thế giới của mình và chức vương gia tôn quý…"
" Ta còn chưa nói xong một câu mà ngươi đã trào xong một bài là sao. Ta không cần thuộc về nơi này. Khi trở về ngươi phải đi theo ta."
" Hàn Tuấn Phong, tại sao ngươi lại ích kỷ đến vậy. Ta không ép ngươi phải sống trong thế giới của ta, hoàn toàn tạo điều kiện để ngươi trở về. Còn nữa ta cũng rất giữ hòa khí rồi, ngươi tại sao phải giữ thái độ đó. Ngươi có bao giờ đặt mình vào vị trí của ta không, ta rất căm ghét thế giới của ngươi, vì lẽ gì mà bắt ta phải sống ở đó. Ngươi vốn dĩ không quan tâm đến cảm nhận của ta"
Hứa Thanh bực tức lột cái chăn dư ra sopha nằm. Hàn Tuấn Phong cũng để mặc nàng không buồn kéo lại.
Nàng bảo hắn đặt mình vào vị trí của nàng, hiểu cảm nhận của nàng. Hắn sợ, sợ những cảm giác đau đớn không chỉ của nàng mà của chính hắn… Là hắn cứ mặc kệ cảm nhận của nàng, đưa nàng về bên hắn hay chính hắn nên thay đổi mình để cùng tồn tại trong thế giới của nàng…
…
Reng!Reng!Reng!
Cả Hứa Thanh và Hàn Tuấn Phong bật dậy cùng một lúc. Cô chán trường chạy theo cái đồng hồ để tắt, mà cái đồng hồ này chạy sao khôn quá vậy, gần 5 phút rồi mà cô vẫn chưa đuổi kịp
" Thế giới này sao nhiều thứ khó chịu quá vậy."
" Thứ khó chịu nhất mà ta thấy là ngươi đó, cuối cùng cô cũng tóm được cái đồng hồ, đi vào phòng tắm đi, ta dạy ngươi cách đánh răng. Điều này là bắt buộc."
…
" Ngồi lên đi."
" Tìm cho ta một chiến mã."
" Thưa ngài là đào ra được một chiến mã giữa lòng thành phố Bắc Kinh này không dễ như lên mặt trăng đâu. Thấy chưa, một điểm nữa nhé, ta hoàn toàn tôn trọng quyết định quay về của ngươi."
" Im miệng đi cho ta."
" Ngươi có chịu ngồi lên không thì bảo."
" Vậy tại sao ta phải ngồi sau để ngươi trở, tránh ra, ta sẽ ngồi trước."
" Nhiều chuyện. Lúc cưỡi ngựa không phải ngươi ngồi sau sao? Xe đạp này ngươi ngồi lên không ngã mới lạ. Cho ngươi 5s không lên ta để ngươi ở đây."
" Ngươi dám."
Hứa Thanh quay mặt chân đang định tiến lên đạp pê-đan thì bị hắn giữ lại…
Hôm nay cô mặc một chiếc váy mỏng khoác một chiếc áo mỏng. Đi trên đường dù là không có gió thổi váy thì cũng không ít ánh mắt đổ dồn về phía cô. Hàn Tuấn Phong lấy làm khó chịu về việc này, hắn thề việc đi xe gì gì đó có khó hơn cưỡi hổ, hắn cũng phải học bằng được.
…
" Được rồi anh sửa cho em sang kiểu tóc này, nhuộm màu gì đây, kiểu của Edward, phải rồi màu nâu đồng. Ah, phiền anh làm cho em hai bộ tóc giả kiểu cổ xưa này là được."
" Được rồi, cứ để đấy… anh làm cho. Chao ôi, anh trai này xinh trai quá à, để đây, 5 phút thôi là xong mà. Mà anh ở đâu vậy.."
Hứa Thanh phải kiềm chế lắm mới không nôn ngay chỗ này. Hiệu cắt tóc này rất tuyệt vời ngoại trừ thợ cắt tóc chuyên nghiệp nhất là "bóng" ( gay ). Cô khẽ cầm tay Tuấn Phong kiềm chế, cô cảm nhận được cả người hắn cũng đang run lên
" Hà, anh ấy ở … ở… Đinh Châu. Một nơi rất xa…xa… gần vùng biên giới. Chính chỗ đó."
…
Sau khi tạt qua hàng quần áo, Hứa Thanh kéo hắn vô siêu thị mua ít đồ
" Xin hỏi, đấy là chồng hay bạn trai của chị."
" Không, không. Đây chỉ là một người bạn từ quê của tôi mới lên thôi." Hứa Thanh vội vàng xua tay, ai ngờ được sức hút của hắn chứ. Từ mấy cô gái tiếp thị trong hàng quần áo đến cô thu ngân…
" Oh."
Nếu cô đoán không nhầm thì
" Anh có thể cho tôi xin số điện thoại được không. Anh biết đấy, chúng ta có gọi điện, tôi có thể dẫn anh đi thăm thành phố."
Hàn Tuấn Phong nhìn cô thu ngân đầy khó hiểu, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn đủ thay cho mười lần từ chối. Truyện Tiên Hiệp - doctruyen.me
…
" Wow, xem ra anh có tương lai với cô thu ngân ấy đó. Không chừng có thể với cô tiếp viên ở quầy quần áo …"
" Im đi, ta không bao giờ tìm đến loại đàn bà rẻ tiền đó."
" Rẻ tiền, ý anh là sao?"
" Loai phụ nữ thấy đàn ông như thiêu thân lao vào lửa thì còn là loại đàn bà gì ngoài kỹ nữ ở thanh lâu. Bổn vương là…"
" Um, well vậy Mẫu Đơn giống vậy sao, ai đã từng trước mặt ta cùng với một kỹ nữ.."
" Câm miệng."
" Ngươi có thật muốn học đạp xe không. Ý ta là ngươi cũng đâu gắn bó với thế giới này…"
" Nhất định."
…
" Được rồi, anh cầm hộ tôi đống đồ này đi, tôi còn phải mở cửa."
Hứa Thanh vừa đẩy cửa đi vào, chờ hắn rồi khóa cửa. Cô vớ tạm lấy cái remote lướt qua vài kênh phim và dừng lại ở Starmovie, đúng bộ phim cô thích " Chạng vạng."
" Hey, vào xem cái này đi, vở kịch tôi thích đấy. Tôi đã xem nó 27 lần rồi"
Phim này truy có phụ đề tiếng Trung nhưng Hàn Tuấn Phong không hiểu là mấy nếu Hứa Thanh không ngồi ở nhà bếp đọc vanh vách từng lời thoại.
Nàng không ngừng nhai đi nhai lại trước mặt hắn về tên Edward gì gì đấy trong phim khiến hắn bực tức không chịu nổi. Vở kịch này còn vớ vẩn hơn những tuồng kịch mà hắn đã từng xem nhưng dường như để lại trong tiềm thức của hắn mối tình giữa hai nhân vật chính, Hứa Thanh muốn một tình yêu như vậy sao…
Nhạc chuông điện thoại vang lên, nhưng chưa được quá nửa khắc hắn nghe thấy tiếng cãi vã.
" Cửu Tuấn, nếu anh còn gọi điện cho tôi như vậy một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ gọi cảnh sát đấy."
Cô bực mình quăng cái điện thoại lên giường.
" Chuyện gì đây."