" Được rồi, nếu cha không có một lời giải thích xứng đáng cho việc con vừa bỏ lỡ xuất học thêm trước hai tuần cho Standford thì cha không xong với con đâu."
Hứa Thanh bực tức vừa đi vừa vứt áo khoác ngoài xuống sàn nhà. Bằng Kiều đứng gần đó thất vọng vừa đi theo sau vừa nhặt áo. Cha già đã đứng đợi cô từ cửa ngoài
" Cha nói lý do đi, à con đã tính tiền taxi và vé máy bay chưa nhỉ. Yep, cha phải hoàn trả lại cho con đấy."
" Con muốn nghe chi tiết hay đi thẳng vào vấn đề nào."
Hứa Thanh đưa hai tay giữa trời " Có phải vấn đề nữa không, con đã lỡ Standford rồi đó. Hello… Standford đó cha.."
" Được rồi, chi tiết là thế này, hôm trước khi chúng ta vừa xuyên không, mọi thứ đáng lẽ rất hoàn hảo, rất tuyệt vời. Cha sẽ về và tiếp tục hoàn thiện…"
" Được rồi con muốn nghe bản vắn tắt."
Cha già chững người lại 2s " Được rồi nếu con muốn nghe bản vắn thì… đây."
Ông vừa nói vừa đưa một tay đẩy cánh cửa phòng thí nghiệm.
Ok, lần này thì quai hàm của cô thật sự rớt ra ngoài rồi, Hứa Thanh đưa một tay lên đóng cảnh cửa lại
" Cha… lời giải thích nào đây…"
" Well… chẳng phải con muốn nghe vắn tắt sao. Ta nghĩ con đủ thông minh để hiểu ra vấn đề rồi chứ." Ông đưa tay mở cánh cửa ra.
Hứa Thanh lập tức sập cánh cửa lại
" Không…con không hiểu gì hết. Chuyện … quái gì đang xảy ra thế này."
Lần này cánh cửa tự bật mở, nam nhân tuấn mỹ từ trong đó bước ra gương mặt sa sầm
" Ohhh… Như thể cái ngày này sẽ không bao giờ chấm dứt vậy. Hàn Tuấn Phong… tại sao… ngươi lại có mặt ở đây."
" Câu này để ta hỏi ngươi mới đúng."
" Dì Bằng Kiều à, phiền dì lấy cho con một cốc cà phê. Cà phê đen loại siêu siêu đặc ý ạ."
" Hey, cà phê không tốt cho phụ nữ như con đâu." Cha già cáu kỉnh
" Well, bây giờ đó còn là vấn đề không ạ." Hứa Thanh lơ đãng trả lời, thả mình xuống chiếc salon gần đó. Chà già chán nản nhìn con gái
" Được rồi, theo ta biết thì lúc sự dịch chuyển xảy ra, cậu ta đã nắm lấy tay áo của con mà có lẽ lúc đó khá hỗn loạn, cả hai người chúng ta đều không để ý."
" Vậy tại sao khi trở về, chúng ta đâu có thấy hắn.."
" Vấn đề do trọng lượng khác nhau thôi, ta đã tính toán cân nặng của mình và ước chừng sẽ rơi vào khoảng đệm. Con nắm chặt lấy cha thì rơi vào đệm cũng là lẽ đương nhiên. Còn cậu ta bị văng khá mạnh, đập đầu vào tường lại còn làm đổ vài thiết bị của ta lên người nữa. Sáng nay Bằng Kiều dọn dẹp mới phát hiện ra cậu ta. Nếu ta không trấn tĩnh và gọi điện ngay cho con thì giờ này hai cái mạng già này đã không còn đảm bào rồi."
Hứa Thanh mệt mỏi đưa tay lên xoa thái dương
" Ok, vậy cha dùng máy thời gian, đưa hắn tới nơi thuộc về hắn. Vấn đề được giải quyết."
" Con nghĩ ta chưa thử chắc nhưng cậu ta nói sẽ không đi đâu nếu không có con."
Hứa Thanh đưa mắt nhìn hắn, hắn vẫn bình thản nhìn lại nàng.
Chết tiệt, tên này không có dây thần kinh xấu hổ chắc. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
Cô đứng dậy tiến đến lại gần hắn
" Cha ra ngoài một lát đi."
…
" Ok, vấn đề là gì đây? Ngươi đến chết vẫn không chịu buông tha ta à. Được rồi, xem như ta tử tế lắm rồi, ngươi nói đi, ta phải làm thế nào ngươi mới chịu buông tha cho ta."
Hàn Tuấn Phong đứng đó nhìn nàng, hận thù giữa hai người không phải lý do trói buộc nàng và hắn, còn nàng, cho đến bao giờ nàng mới hiểu lý do hắn không chịu buông tha nàng. Không, nàng không cần hiểu, chỉ cần như vậy vĩnh viễn bên cạnh hắn.
" Không có việc gì ngươi có thể làm khiến ta buông tha ngươi."
Hắn nói, thản nhiên như không.
" Hàn Tuấn Phong, ngươi là cố tình không hiểu hay thật sự không hiểu. Ta không thuộc về thế giới của ngươi và ngươi cũng vậy. Đây là thế giới của ta, một nơi mà ngươi vĩnh viễn không thể ở lại. Ở nơi này ta không chịu bất cứ quyền hạn nào, ta không thuộc sự chi phối của ngươi. Ta là ta, một người hoàn toàn tự do. Ngươi, có thể buông tha ta về với thế giới của ngươi, về với chức vị vương gia của ngươi, gia đình của ngươi được không. Ngươi sinh ra ở thời đại đó, còn ta dễ phải đến hơn… một nghìn năm sau đó mới… được sinh ra… Ah. Ta nói với ngươi điều này làm gì chứ. Tóm lại, ngươi và ta không liên quan gì đến nhau, được chưa. Cha già, cha vào đây khởi động cái cỗ máy chết tiệt đó đi."
Hàn Tuấn Phong vội vàng siết chặt tay Hứa Thanh
" Ta ở đâu thì ngươi sẽ phải ở đó. Ta đã nói rồi, cả cuộc đời này, ngươi vĩnh viễn thuộc về ta."
" Tiểu Thanh, ai cho con cái quyền gọi phát minh mang tính lịch sử của ta là cỗ máy chết tiệt hẳ. Mà ta quên chưa nói cho con cỗ máy này chưa hoàn thiện sao. Nó vẫn đang hỏng từ lần cuối chúng ta xuyên không và sẽ vẫn hỏng cho đến khi ta sửa nó"
Cha già cáu kỉnh bước vào, thế đấy, ông có cưng Tiểu Thanh đến thế nào thì nó cũng không được phép gọi niềm kiêu hãnh của ông là cỗ máy chết tiệt.
" Ôi con điên mất. Làm ơn, ai đó ném con vào trại thương điên đi. Còn cha ném cho hắn bộ luật của Trung Quốc đi."
…
Hứa Thanh với tay bật công tắc điện. Căn phòng bật sáng, khá là ngăn nắp vì cô vốn tính cho ai đó thuê lại. Theo hợp đồng thì căn chung cư này đã thuộc sở hữu của cô, cô định cho thuê ngoài để kiếm thêm ít tiền tiêu vặt bên Mỹ
" Nơi này là đâu?"
" Nhà tôi, vậy được chưa. Đi vào đi, tôi đi bật bình nóng lạnh rồi nấu chút gì đó để ăn"
Lúc này, cô thật sự chỉ muốn ngay lập tức lao vào bồn nước nóng để thả lỏng gân cốt, tâm trạng đâu ra mà nấu với nướng. Chắc hắn ăn được mỳ tôm.
" Bình nước nóng?"
Hmm, chắc chắn hắn không hiểu, để xem giải thích với hắn thế nào, mà , xì, hắn cần biết để làm gì. Nếu luôn có lời giải thích thì ai đó làm ơn giải thích lý do cô rơi vào hoàn cảnh này không.
…
Hàn Tuấn Phong chậm rãi bước vào căn phòng, vẻ mặt đề cao cảnh giác. Từ chỗ cha nàng đến đây, hắn đã nhìn thấy không biết bao nhiêu thứ kỳ lạ nhưng không dám lên tiếng hỏi.
" Ta bỏ cái thứ quỷ trên đầu này ra được chưa."
" Được rồi. Và chính xác nó là cái mũ lưỡi trai."
Grrr. Cô thật sự sắp phát điên với thế giới này rồi. Vì để đảm bào dây thần kình của Bằng Kiều và chờ cho đến khi cỗ máy được sửa, cô phải dính lấy hắn. Trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải thuyết phục được hắn trở về.
Khổ sở làm sao khi bắt hắn trùm cái mũ lưỡi trai để che đi mái tóc không hề hợp thời và khoác thêm cái áo gió dài qua đầu gối của cha già nữa. Ý nghĩ tống hắn vào sở cảnh sát là không thể vì thứ nhất, hắn có võ công kỳ quái nhưng sẽ chẳng thấm vào đâu so với nòng súng của mấy tay cảnh sát. Cô không muốn hắn bị thương, chỉ vậy thôi. Và thứ hai là việc để lộ thận phận của hắn và cái máy thời gian chết giẫm của cha già. Ông ngồi giảng giải cả ngày với cô về việc bí mật dòng thời gian và di chứng nó sẽ để lại nếu một vị vương gia của Trung Quốc xảy ra một chuyện gì đó mà vốn không tồn tại trong lịch sử.
…
" Hey, ngươi làm ơn bỏ thanh kiếm đi được không, đừng phá hư đồ đạc của ta như vậy."
" Những thứ rẻ mạt này bổn vương muốn bao nhiêu mà không có được."
AAA. Giá cô có cách nào đấy tống khứ cái " vương gia" trong đầu hắn ra.
" Hàn Tuấn Phong, xin ngươi đấy, làm ơn ngồi một chỗ trong khi ta chuẩn bị đồ ăn, được chưa"
Hắn không muốn nghe nàng nhưng vẫn hướng tới chiếc salon, ngồi phịch xuống đó. Ý nghĩ về bữa cơm nàng tự tay chuẩn bị làm cho hắn thích thú.
Hứa Thanh đứng đó nhìn hắn. Chúa ơi, hãy nói với cô rằng đây chỉ là một giấc mơ, mọi thứ không hề có thức. Cô ước gì mình có thể lấy một cái gậy đập vào đầu mình để khi tỉnh giấc đây chỉ là một giấc mơ, rằng nó không có thực…
Nhưng không, nó và cái hiện thực ấy vẫn đang sờ sờ trước mắt cô.