Hứa Thanh bất động lần thứ ba trong ngày, hai lời cầu hồn kia lãng mạn, chan chứa cảm xúc biết bao thì lời cầu hôn của hắn lãng nhách từng ấy. Đã thế hắn còn nói với giọng bình thản như kiểu " chuyện ngươi lấy ta là hiển nhiên rồi."
" Xin lỗi nhưng.. cái gì cơ?" Hứa Thanh nghi hoặc hỏi lại
" Ngươi tai có bệnh à. Ba ngày nữa hồn lễ giữa chúng ta sẽ cử hành."
" Ha ha ha ha…. Hàn Tuấn Phong, ta không nhớ chính xác lúc nào ta nói đồng ý lấy ngươi."
" Ngay lúc này đây." Hắn nói rồi phi người đến chụp lấy Bảo Bối đang ngồi đó vờn quả bóng, rồi đưa cho Lý quản gia ở phía sau
" Nếu ba ngày nữa ngươi không ngoan ngoãn tiến hành hôn lễ, ta sẽ đem quẳng con mèo này cho sói ăn."
Hứa Thanh mắt đăm đăm nhìn Bảo Bối, chân tự động bước tới " Hàn Tuấn Phong, ngươi điên rồi !"
Hàn Tuấn Phong chẳng cần dùng nhiều sức lực để đẩy nàng quay lại, Lý quản gia nhanh chóng dẫn Bảo Bối đi.
" Không chỉ vậy Vũ Hứa Thanh, nếu ngươi dám từ chối hôn lễ này, ta sẽ đem Mẫu Đơn đi làm khổ sai nô lệ, cho nàng ta suốt đời chịu vũ nhục."
Hứa Thanh một mực lắc đầu " Hàn Tuấn Phong, ngươi điên rồi , rốt cuộc ta đã làm gì ngươi chứ. Nếu ngươi cần vợ đến vậy chỉ cần ra ngoài viết một thông báo to " Cần tuyển vương phi" thì sẽ có không biết bao nhiêu mỹ nhân đến cầu xin để làm vợ ngươi, ngươi vì lẽ gì mà nhất định phải hạnh hạ ta"
" Nếu ta nói hành hạ ngươi khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc thì sao. Ta nói ngươi đã là người đang bà của ta thì cả đời đừng mong được gả cho người khác."
…
Phải, là hắn sau khi giải quyết xong mớ công việc, tâm trạng vốn thật tốt khi nghĩ sẽ lại được nhìn thấy nàng, ôm nàng trong lòng ngủ. Một ngày không xa, nàng sẽ sinh cho hắn thật nhiều hài tử. Hai người đàn ông đồng loạt cầu hôn nàng, và nàng không như hắn nghĩ, sẽ từ chối thẳng thừng. Máu trong người sôi lên, tất cả những gì hắn nghĩ được là giữ nàng lại. trói buộc nàng với thân phận người vợ..
…
Suốt ba ngày hôm đó, cả vương phủ rục rịch chuẩn bị cho lễ cưới. Hứa Thanh tức không biết để đâu, dùng mọi cách mà không ăn thua, la hét, van xin, khóc lóc, đập bể đồ đạc. Lúc mấy thợ phường và nô tì mang trang sức và hỉ phục đến, nàng đạp đổ hết, chê bai đủ đường. Hàn Tuấn Phong hạ lệnh, bất cứ nô tì và thợ phường nào ngày hôm đó mang trang sức và y phục đến mà Hứa Thanh chê bai liền đem ra ngoài đánh một trăm trượng. Làm khổ Hứa Thanh lại phải đi xin hắn bớt nóng, rằng nàng sẽ không làm vậy nữa, cố gắng chọn ra một bộ hỉ phục hoàn mỹ. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - http://thegioitruyen.com
Hàn Tuấn Phong lấy tính mạng Bảo Bối và Mẫu Đơn ra uy hiếp khiến nàng trước mặt Thiên Hạo và Chiến Cơ phải dùng bộ mặt giả tạo đến không chịu nổi, nói rằng là nàng tình nguyện lấy hắn.
Đám cưới hại nàng bị Thái Hậu mắng chửi không thương tiếc, lúc Thái Hậu sắp dùng tư hình thì Hàn Tuấn Phong xuất hiện kịp thời.
….
Hứa Thanh cố gắng đi lại trong vườn, tận hưởng chút không khí tự do và cảm giác độc thân cuối cùng. Một bóng người đứng khóc phía xa làm nàng chú ý
" Yến Tử, là nàng"
Yến Tử cố gắng quay mặt đi, kìm nén tiếng nấc
" Thanh tỷ…chúc mừng tỷ… muội xin lỗi… đã không… chúc mừng tỷ từ ngày đầu tiên."
Hứa Thanh nhìn nữ tử đáng thương trước mặt mình mà lòng không khỏi xao động.
" Ôi, Yến Tử, tất cả là lỗi của ta, ta vốn dĩ muốn tác thành cho nàng và hắn, dù là hắn không xứng. Yến Tử mọi việc ra đến nông nỗi này.."
Yến Tử quay lại nhìn Hứa Thanh, không kìm được nước mắt
" Tỷ đừng nói nữa. Giờ thì mọi chuyện đã được an bài. Muội đã dành toàn bộ tình yêu cho huynh ấy từ năm lên 8, thế nhưng sau cùng, người huynh ấy chọn không phải là muội. Hứa Thanh tỷ biết không, huynh ấy là cả cuộc sống với muội. Muội vốn là con gái thứ của Tể Tướng đương thời. Phụ thân là một người quang mình lỗi lạc, đại ca là người rất nghĩa hiệp, gia đình sống bên nhau rất hạnh phúc. Vậy mà phụ thân đã bị gian thần vu oan hại cả nhà bị chu di cửu tộc. Thái hậu vì thương tình đã cầu xin hoàng thượng giữ lại mạng của muội, cho muội ở bên cạnh. Muội tận mặt nhìn thấy người thân từng người bị chém đầu, cơn ác mộng đó luôn ám ảnh muội. Đến năm lên tám, một lần muội bị rớt xuống hồ, muội vốn dĩ đã không còn màng đến sự sống. Chính lúc đó, Phong ca đã cứu muội. Huynh ấy dù rất lạnh lùng nhưng đã bảo muội phải tiếp tục sống. Từ đó, muội vì huynh ấy mà sống, vui buồn cũng huynh ấy. Bây giờ huynh ấy đã có quyết định cho riêng mình, muội tuyệt đối không ép huynh ấy. " Tiếng nói càng về cuối càng khó nghe vì bị tiếng khóc lấn át.
Hứa Thanh lắng nghe mà trái tim cũng muốn bật khóc. Nàng thật không ngỡ rằng cô gái này số phận lại đáng thương như vậy, cô ấy và nàng hoàn cảnh không khác nhau là mấy nhưng so lại thì Hứa Thanh còn may mắn hơn. Tình yêu với Tuấn Phong là tất cả những gì nàng ta bám víu để tiếp tục vui sống, vậy mà giờ đây chính mình đang hủy hoại người con gái tội nghiệp này.
" Yến Tử, đám cưới sẽ không xảy ra. Ta vốn không hề có tình cảm với hắn."
Yến Tử mắt đẫm lệ nhìn Hứa Thanh, bán tin bán nghi. Nàng không muốn mình phá hỏng chuyện vui của Phong ca nhưng trong sâu thẳm lại mong điều Hứa Thanh nói là sự thật
" Nàng có lời hứa của ta rồi đó"
….
Tiếng nhạc, tiếng pháo hòa chung trong không khí tươi vui của buổi lễ. Yến Tử ngồi trong phòng đang giúp Hứa Thanh mặc hỷ phục. Hứa Thanh không ngừng kêu oai oái vì cái hỷ phục vừa lằng nhằng phức tạp, lại còn nóng chết ngốt. Giai đoạn vấn tóc là gian khổ nhất vì tóc Hứa Thanh không để bằng mà được tỉa rất mềm mại. Mũ phượng được tân trang cách điệu nhưng vẫn là vàng ròng, nặng không chịu nổi. Là nàng có cầu xin thế nào hắn cũng không cho nàng mặc mấy bộ trang phục quái dị. Trời ạ, hoàn hảo cái khỉ mốc.
Vừa mới trang điểm xong, thì bà mối đon đả bước vào
" Tân nương mau mau đội khăn, chú rể đang chờ rồi."
Yến Tử trong lòng thắt lại, tay đưa đến chiếc khăn đỏ. Hứa Thanh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay lạnh giá của nàng, trao cho nàng một cái nhìn nghịch ngợm " sẽ không sao đâu."
….
Hứa Thanh chậm rãi phủ khăn lên đầu, bước ra chính điện. Vừa đi vừa lén lật khăn nhìn ngó xung quanh, quả không uống công nhét cho mụ mối ít bạc, để bà ta nói với Hàn Tuấn Phong ngày hỷ không thể để binh mã canh phủ như trước nữa.
Tân nương bước ra, mọi người đều giữ im lặng, tiếng nhạc vang lên. Hứa Thanh đánh cược tất cả vào giây phút này đây. Nếu được nàng sẽ có tất cả, nếu mất, ôi không nàng không dám nghĩ nữa. Tim đập như muốn rớt ra ngoài, nàng ra lệnh cho mình không được phép run sợ vì một sai lầm nhỏ thôi, cái giá phải trả sẽ rất lớn.
Trong phút giây quyết định ấy, Hứa Thanh dùng tốc độ của một con báo, lật tung chiếc khăn đội đầu, phóng người ra ngoài cửa, cười lên con tuấn mã mà Yến Tử đã giúp cô chuẩn bị, phóng nước kiệu mà không dám quay đầu nhìn lại.
…
Chuyện quái gì xảy ra thế này, hắn đã hạnh phúc sao khi ngày này đến, nàng sẽ vĩnh viễn là của hắn, ở bên hắn. Vậy mà vào giây phút này lại để cho tân nương cưỡi ngựa chạy trốn. Là hắn quá sơ ý, nghe theo lời bà mối điều hết quân đi. Tất cả chỉ vì muốn một hôn lễ hoàn hảo.
Hàn Tuấn Phong lập tức phi ngựa đuổi theo, vì Hứa Thanh vẫn có phần luống cuống nên chẳng mấy chốc hắn đã theo sát
" Vũ Hứa Thanh, ngươi dừng ngựa lại cho ta."
" Không bao giờ, Hàn Tuấn Phong ngươi hãy trả tự do cho ta."
Hàn Tuấn Phong đôi mắt rực lửa, phóng chưởng khiến con ngựa của Hứa Thanh hộc máu lăn ra chết. Hứa Thanh ngã ngựa nhưng bản năng sinh tồn không cho phép nàng dừng lại lấy một giây, tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy mà không để ý phía trước.
Hàn Tuấn Phong xuống ngựa đuổi theo nàng, chẳng mấy lâu đã bắt được, Hứa Thanh và cả Tuấn Phong theo quán tính vần chưa dừng lại hắn. Hứa Thanh không ngừng giãy giụa.
" Hứa Thanh, về với ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi."
" Không cần, ta không cần, tất cả những gì ta cần là tự do."
" Hứa Thanh, ta không hề nhốt ngươi trong lao tù, đó không phải là tự do sao?"
" Không, không tự do của ta ở thế kỷ 21, tất cả những gì ngươi có ở đây là một xã hội phong kiến bất công, vua chúa các ngươi tự cho mình là trên hết. Ta không muốn ở đây, không muốn."
" Hứa Thanh, ngươi nói gì ta một chút cũng không hiểu"
" Buông ta ra!"
Hứa Thanh dùng toàn bộ sức lực của mình hất Hàn Tuấn Phong ra nhưng bản thân lại xảy chân, ngã xuống một hố sâu. Cái hố sâu đó không gì khác ngoài vực sâu thăm thẳm mà cả hai người không ai để ý
"AAAAAAA"
" Hứa Thanhhhhh!!!!!!!!!!!!!"
….
Kết thúc rồi. Một câu chuyện vu vơ kết thúc tại vực thắm, đúng như ý nguyện của nàng, nàng đã vĩnh viễn thoát khỏi hắn nhưng cũng vĩnh viên không còn trên cuộc đời này nữa. Còn hắn, hắn vĩnh viễn đã đánh mất nàng. Mọi chuyện giữa nàng và hắn phải chăng là một dấu chấm kết thúc….