"Được rồi Hứa Thanh, quay về phòng đi." Hàn Tuấn Phong thấp giọng, trừ bỏ nàng hắn không hề ôn nhu với ai như vậy
" Ta muốn vào nói chuyện với nàng."
Hắn trợn mắt " Ngươi điên rồi sao, Vũ Hứa Thanh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì."
Hứa Thanh không trả lời, chỉ im lặng đứng đó buộc hắn phải đồng ý. Đứng trước mặt Quế Châu, Hứa Thanh không khỏi kinh hãi, hoàn toàn không có một chút dấu vết nào của người con gái xinh đẹp năm xưa. Thật không thể tưởng tượng nổi chỉ trong một ngày, nàng đã phải chịu bao nhiêu sự hành hạ
" Quế Châu, cô nghe được tiếng ta chứ. Quế Châu.."
Quế Châu kia chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn nàng
" Là ngươi."
" Phải là ta. Quế Châu nói cho ta biết có phải ngươi chính là người đã hãm hại ta."
Quế Châu không trả lời mà cười lên một tiếng mạn dại
" Tiện nhân,chính ta đây.Ta thật hận lúc đó không đem độc cà vào giết chết ngươi. Ngươi là một con điên vậy mà lại làm cho vương gia để ý tới ngươi. Vì ngươi hắn nhẫn tâm đuổi hết ba người bọn ta. Ba năm, bọn ta đã theo hắn ba năm, kết quả đổi được là gì. Còn ngươi, ngươi chẳng mất đến 3 tháng thì làm cho hắn điên dại vì ngươi. Ta đường đường là con gái của quan trong triều, thân phận không hề thấp kém, vậy mà giờ đây phải chịu mọi tra tấn nhục hình. Vũ Hứa Thanh, tiện nhân, ta có chết cũng sẽ ám ngươi suốt cuộc đời này."
Quế Châu nói dứt tiếng, lập tức phỉ nhổ vào mặt Hứa Thanh. Trong khi nàng thất kinh đứng đó. Hàn Tuấn Phong không chịu nổi Quế Châu, vung kiếm lên định xẻo đi vài miếng thịt trên người nàng. Nhưng kiếm chưa chạm da thì Hứa Thanh đã vội đưa tay lên đỡ, lắc đầu nhìn hắn.
" Ba…" Một cái tát trúng vào mặt Quế Châu
" Quế Châu, cái tát này chính là sự trừng phạt cho ngươi. Ta đánh cho ngươi tỉnh lại. Ngươi có hiểu rằng, nếu hắn là của ngươi vốn dĩ chẳng thể mất đi, nếu hắn không thuộc về ngươi thì có cố tranh giành thế nào cũng không được. Việc ngươi làm với ta, ta không thể xem như không tồn tại, cái tát này thay cho món nợ ngươi phải trả với ta… Hàn Tuấn Phong, thả nàng đi, ta không muốn nhìn thấy chuyện này nữa."
Hàn Tuấn Phong vốn không cam chịu tha thứ cho nàng ta dễ dàng vậy nhưng trước ánh mắt cầu tình của Hứa Thanh hắn không thể từ chối. Bước tới gần cửa, Hứa Thanh nghe tiếng Quế Châu phía sau
" Hàn Tuấn Phong, ngươi vì cái gì yêu nàng, vì nàng đẹp hơn ta ư. Ta có chết cũng phải làm cho ra nhẽ chuyện này."
Hứa Thanh quay lại nhìn nàng khẽ mỉm cười
" Ai nói ta đẹp nào, một ngày nào đó, ngươi sẽ tìm được một người và trong mắt người đó ngươi là cô gái duy nhất, là người đẹp nhất. Còn một bí mật nữa tiết lộ cho ngươi, hắn không yêu ta." Hứa Thanh nói xong mỉm cười bước ra ngoài, Quế Châu nằm đó, nhìn theo Hứa Thanh ánh mắt va vợi. Sự thật là vậy, mình không thể thắng nàng ta. Hàn Tuấn Phong bước theo sau nàng nhưng không hề lên tiếng.
…
Hắn…yêu nàng sao. Tại sao Thiên Hạo nói hắn có tình cảm cho Hứa Thanh, giờ lại đến Quế Châu nói hắn yêu nàng, tại sao khó chịu khi nghe nàng phủ nhận hắn không yêu nàng, tại sao, tại sao, tại sao???
…
Hứa Thanh đang ngồi ngâm nước nóng, thả hồn lên chin tầng mây thì nghe có tiếng mở cửa
… 2s sau…
" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!"
" Ngươi câm ngay, ngươi muốn hét cho cả cái thành này nghe thấy à."
Nàng kéo vội cái khăn che người, nắm lấy bất cứ vật nào gần đó ném về phía hắn, nhưng đều làm cho hắn tránh được
" Hàn Tuấn Phong ngươi là người biến thái nhất ta từng gặp. Đồ lang sói, ngươi cút ra ngoài cho ta."
" Thân thể ngươi, ta còn lạ sao. Vũ Hứa Thanh, tại sao hôm nay ngươi không uống thuốc."
" Ngươi bệnh à, chuyện này cũng quản nữa là sao. Ta khỏi rồi uống thuốc để bệnh lại à?"
" Bảo ngươi uống thì ngươi thắc mắc làm gì?"
" Hàn Tuấn Phong, nói cho rõ đi, đó là thuốc gì. Ai biết được ngươi mưu ma chước quỷ như thế nào."
" Ngươi dám nói ta mưu ma chước quỷ sao " ( ớ bộ không phải hả ca)
" Tất nhiên ngươi là đồ ác ma"
" Ác ma, hắn nhìn nàng ánh mắt quỷ dị, được vậy để ta cho ngươi thấy ác ma là thế nào."
…
Ký ức mơ hồ, không hề tồn tại hiện thực. Tất cả đều bị quấn vào trong dòng cảm xúc mãnh liệt ấy… Tất cả những gì còn đọng lại trong người nàng là mọi thứ bắt đầu từ phòng tắm, chính xác là từ trong bồn tắm ( >0