27
Trường đại học quả thật rất đẹp.
Bạn cùng phòng cũng đều rất tốt.
Quan trọng hơn là tiết học đầu tiên sẽ bắt đầu từ tám giờ sáng!
Có thể ngủ nướng.
28
Bài chuyên khoa của tôi rất ít.
Vậy nên phần lớn thời gian rảnh rỗi đều là tới học viện bên cạnh tìm Lục Hằng.
Thái độ của Lục Hằng đối với tôi vẫn không nóng không lạnh.
Nhưng mà không quan trọng.
Trải qua nửa học kì cố gắng, tôi đã thâm nhập vào bên trong nội địa của địch, thiết lập được nhiều mối quan hệ tốt với bạn bè xung quanh cậu ấy.
Thế là sau đó, khi Lục Hằng lập một nhóm để làm hạng mục, cậu ấy đã bảo tôi cho cậu ấy…
Không đúng, là mang đồ ăn sáng cho cả nhóm của cậu ấy.
Cậu ấy cười và nói với tôi:
“Quan hệ của cậu với bạn bè của tôi tốt như vậy, chắc là không ngại nhận việc này nhỉ.”
Cậu ấy rõ ràng đã cười.
Nhưng tôi lại cảm thấy lạnh căm căm.
Cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Vậy là.
Tôi không thể ngủ nướng được nữa rồi. Orz
29
Một lần khi mang đồ ăn sáng đến.
Một số người trong nhóm hỏi tôi có phải thích Lục Hằng không.
Tôi lúc đó đã nghiêm túc suy nghĩ.
Lục Hằng rất đẹp trai, tôi muốn đối tốt với cậu ấy.
Từ nhỏ đến lớn đã quen theo sau cậu ấy.
Vậy nên, lâu nay.
Có lẽ là tôi thích cậu ấy.
30
Cứ như vậy, hạng mục của nhóm Lục Hằng kéo dài ba năm.
Nhân viên chuyển phát nhanh Miên Miên tận tụy, chăm chỉ, cần cù, nhẫn nhục chịu khó giao đồ ăn sáng suốt ba năm.
Xứng đáng trao bằng khen.
31
Sau một bữa liên hoan nhóm, có mấy người đã say rượu.
Tôi xuống lầu để mua nước khoáng cho họ.
Lúc trở về lại nghe thấy anh Tiểu Phong trong nhóm hỏi Lục Hằng.
Anh ấy hỏi Lục Hằng có thích tôi không.
Gần như không do dự, Lục Hằng liền nói không thích.
Tôi cụp mắt xuống, nắm chặt chai nước trong tay.
Anh Tiểu Phong nhận được câu trả lời lại mở lời.
Anh ấy nói anh ấy không tin.
Nói nếu đã không thích, vì sao lúc nào cũng phải mang tôi theo bên cạnh.
Tiếp đó, tôi liền nghe thấy một tiếng cười.
Ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của Lục Hằng: “Osin vừa ngốc vừa miễn phí thì ngu gì không dùng.”
......
Anh Tiểu Phong dường như tức giận, lập tức đứng dậy định nói gì đó.
Nhưng giây tiếp theo anh ấy liền thấy tôi ở trong góc.
“Miên Miên…”
Ánh mắt của tất cả mọi người thuận thế đổ dồn về phía tôi.
Người nào cũng có vẻ rất ngượng ngùng.
Nhưng tôi không muốn họ vì tôi mà khó xử.
Nên tôi mím môi bước ra, đặt nước lên bàn, mỉm cười với bọn họ.
“Anh Tiểu Phong, mọi người đang nói chuyện gì thế, sao lại kích động như vậy.”
Tầm mắt lại hướng về phía Lục Hằng.
Khác với mọi người, sắc mặt Lục Hằng không thay đổi.
Chỉ ngồi đó.
Ngay cả áy náy hay chột dạ cũng không có.
......
Đầu có hơi đau.
Tôi âm thầm véo da thịt mềm mại trong lòng bàn tay.
Không sao cả.
Nhiều năm rồi vẫn luôn như vậy mà.
Miên Miên đã quen từ lâu rồi.
32
Sau đó, tôi vẫn hòa hợp với họ như bình thường.
Ban đầu trong nhóm sẽ có người âm thầm quan sát cảm xúc của tôi.
Có thể là sau khi quan sát một thời gian liền thấy không có gì bất thường.
Họ lại khôi phục lại khuôn mẫu lúc trước.
Bầu không khí trong nhóm rất tốt.
Ai cũng rất tốt.
Cho nên nha!
Được coi là osin miễn phí cũng không có gì không tốt!
Không chỉ có thể kết được rất nhiều bạn.
Mà còn có thể học được rất nhiều thứ.
33
Chỉ là từ sau lần bị Lục Hằng làm tổn thương đó.
Tôi luôn bị đau đầu.
Bạn cùng phòng nghe xong liền nói là do tôi thức đêm chơi điện thoại nhiều.
Còn nói hơn nửa đêm vẫn nhìn thấy trong giường của tôi phát sáng.
Tôi thanh minh rằng chỉ là tôi quên tắt đèn ngủ thôi!
Thế là cô ấy không nói gì nữa mà chỉ nhìn tôi.
......
Được thôi, từ hôm nay sẽ ngủ sớm dậy sớm.
34
Chậc.
Xem ra thật sự chơi điện thoại hơi nhiều rồi, thị lực đã bị giảm một chút.
35
Lục Hằng tổ chức sinh nhật.
Tôi đã dậy rất là sớm, tự tay làm một chiếc bánh gato.
Bàn tay vô tình bị bỏng một chút.
Nhưng mà mọi người đều khen bánh của tôi trông rất đẹp.
Đặc biệt là anh Tiểu Phong khen tôi đã tiến bộ lên rất nhiều.
Anh ấy nói chiếc bánh này đẹp hơn nhiều so với chiếc mà lần trước tôi tặng anh.
Mặt tôi đỏ lên, có chút áy náy.
Lúc đó không có gì để tặng trong ngày sinh nhật của anh ấy.
Chỉ có một chiếc bánh thử nghiệm.
Đúng lúc tôi đang nói với anh ấy rằng lần sau tôi sẽ tặng cho anh một cái đẹp hơn.
Chợt có một tiếng động rầm rầm làm gián đoạn lời nói của tôi.
Bánh ngọt tôi làm, bị Lục Hằng lật úp rồi.
Rơi hết xuống đất.
Nhân vật hoạt hình mà tôi cẩn thận vẽ bằng kem bị nát tan.
Chỗ bị bỏng mơ hồ đau nhức.
Tôi giả vờ trấn định hỏi Lục Hằng lí do.
Cậu ấy chỉ nhún vai: “Xấu quá, không thích.”
Mọi người xung quanh đều rất tức giận.
Rõ ràng bọn họ là bạn của Lục Hằng.
Lại sẵn sàng vì tôi mà đứng ra bênh vực.
Bạn thấy đấy, thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Nhưng trong số rất nhiều người tốt như vậy, vì sao lại không có Lục Hằng.
Phá hoại vật phẩm công cộng.
Lãng phí thức ăn.
Nói dối.
Trò đùa quái đản.
Bắt nạt người khác.
Tôi không có ý định trả thù.
Nhưng tôi thực sự rất tủi thân.
Miên Miên tạm thời không muốn rộng lượng.
36
Tôi muốn tự an ủi bản thân.
Giống như trong quá khứ.
Nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không nôn ra nổi một chữ.
Vậy thì ngày mai không giao đồ ăn sáng nữa.
Ngủ nướng.
37
Sau giờ học, người trong nhóm đã tìm đến tôi.
Họ muốn thay Lục Hằng xin lỗi tôi.
Họ nói hạng mục gặp phải một số vấn đề, nên tâm trạng của Lục Hằng không tốt lắm.
Tôi im lặng lắng nghe họ.
Sau đó ngẩng đầu hướng về phía họ lộ ra một nụ cười.
Tôi nói: “Không sao, mình và mọi người mãi mãi là bạn bè, sau này có thời gian cũng sẽ đưa cơm cho các cậu.”
Họ thấy tôi cười, cũng cười theo.
Nhưng tôi nhận ra.
Trong lời nói vừa rồi.
Tôi không nói một từ nào liên quan tới Lục Hằng.
38
Vài ngày sau, tôi gặp Lục Hằng ở trường.
Cậu ấy dường như có điều gì muốn nói với tôi.
Nhưng tôi chỉ nhìn đi chỗ khác.
Như thể không nhìn thấy cậu ấy.
39
Buổi sáng đau đầu.
Không ngủ được.
40
Lục Hằng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến câu lạc bộ tìm cậu ấy.
Cậu ấy nói muốn đưa cho tôi một thứ.
Tôi đến câu lạc bộ.
Họ nói tôi không thể cho tôi vào mà không có hẹn trước.