11
Nữ sinh kia cuối cùng vẫn bị phạt.
Là một đàn em đứng ra làm chứng.
Chà, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Những người hay bắt nạt người khác cũng luôn luôn nhận được bài học.
Sau giờ học, tôi cố tình tìm đến cậu đàn em kia muốn mời cậu ấy uống trà sữa.
Nhưng mà cậu nhóc này thật ngốc.
Phải làm xong bài tập trên lớp mới chịu về nhà.
Thế là tôi ngồi bên cạnh cậu ấy để chờ.
Ầy, cậu đàn em trông rất đáng yêu.
Lục Hằng thì đẹp trai, còn đàn em thì đáng yêu.
Cậu ấy nhanh chóng làm cho xong bài tập, không để tôi chờ đợi lâu hơn nữa.
Tôi hỏi cậu ấy, em muốn uống trà sữa gì?
Nhưng cậu ấy lại hỏi tôi, chị vừa ngã xuống cầu thang mà, tại sao vẫn có thể đi nhanh như vậy được?
Tôi hỏi cậu ấy, thêm topping gì vào trà sữa không?
Cậu ấy hỏi tôi, trong mấy thứ này có rất nhiều chất bảo quản, uống vào có bị ung thư không?
Tôi cạn lời.
Gọi hai ly trà sữa trân châu.
Trà sữa trân châu rất là ngon.
Khi tôi đưa nó cho cậu ấy, cậu ấy liền bày ra vẻ mặt chống cự.
Vậy nên, tôi chọc ống hút rồi trực tiếp nhét nó vào miệng của cậu ấy.
“Hút!”
Cậu ấy bị tôi dọa sợ, ngây người hút một hơi.
Sau đó đôi mắt liền phát sáng lên.
Thật tình, tôi cũng không muốn khen cậu ấy đáng yêu đâu, nhưng mà đôi mắt của cậu ấy thực sự đang phát sáng!
Cậu ấy ôm trà sữa, uống rất vui vẻ suốt dọc đường.
Như kiểu từ trước tới giờ chưa từng uống thứ gì ngon như vậy.
Nhưng đó không phải lý do khiến cưng theo chụy đến tận cửa nhà đấy chứ.
Khi tôi đứng lặng trước cửa nhà mình, cuối cùng cậu ấy cũng có phản ứng.
Cậu ấy đỏ mặt rồi.
Cậu ấy xua tay nói với tôi: “Em em em không phải cố ý đi theo chị về nhà đâu, em em em, em chỉ là mải uống trà sữa thôi.”
Tôi phì cười, cười đến nỗi dì hàng xóm thò đầu ra xem có phải tôi vừa nhặt được một trăm tệ hay không.
Tôi hỏi cậu ấy: “Trà sữa có ngon không?”
Cậu ấy gật đầu lia lịa.
Tôi nói: “Lần sau mời em uống tiếp nha!”
Trời ơi cứu, ai có thể từ chối một cậu nhóc cười rộ lên để lộ ra hai má lúm đồng tiền cơ chứ.
Nhưng mà tôi lại thấy hơi buồn.
Hầy, hình như tôi chưa từng thấy Lục Hằng cười bao giờ.
Cậu ấy luôn hung dữ với tôi.
Không biết cậu ấy có thích uống trà sữa trân châu không.
12
Được rồi, tôi không nên mang trà sữa cho Lục Hằng.
Mang theo cây lau nhà sẽ rất phiền.
......
Không đúng, không phải tôi nên giận cậu ấy sao?
Thôi quên đi, Miên Miên phải rộng lượng.
13
Lục Hằng bị bệnh rồi.
Cậu ấy ốm yếu nằm sấp trên bàn học, hai má đỏ bừng kì dị.
Thừa dịp cậu ấy đang ngủ, tôi cẩn thận đưa tay sờ trán cậu ấy.
Nóng quá.
Nóng đến mức này, Lục Hằng không lẽ phát sốt rồi đó chứ.
Nhưng tay còn chưa kịp thu lại, tôi đã bị Lục Hằng bắt được.
Tay cậu ấy nắm chặt cổ tay tôi, chặt tới nỗi khiến tôi rất đau.
Nào có ai bị ốm mà vẫn còn nhiều sức lực như vậy.
“Ai cho cậu chạm vào tôi?”
“Cậu sốt rồi…”
“Ai cho phép cậu chạm vào tôi!”
Lục Hằng nhìn tôi, vẻ mặt chán ghét.
Tay bị cậu ấy nắm thật sự rất đau, xương cốt đều sắp bị bóp nát.
Tôi không có cách nào, chỉ có thể cười rồi xin lỗi.
Cuối cùng cậu ấy cũng buông tay tôi ra, đứng dậy rồi đi vào nhà vệ sinh, như thể chạm vào tôi khiến cậu ấy dính bẩn vậy.
Nhưng hôm nào tôi cũng tắm.
Bôi kem tay trên tay cũng thơm.
Ồ, có lẽ cậu ấy không thích mùi kem tay này chăng?
Vậy ngày mai tôi sẽ đổi một cái khác.
Mùi hoa anh đào thì sao nhỉ?
......
Lục Hằng không thích uống thuốc, hồi nhỏ không thích uống, bây giờ cũng không thích.
Nhưng bị ốm mà không uống thuốc thì sao được.
Nếu không uống thuốc, để bệnh nặng thêm sẽ c.hết đấy.
Cậu ấy mà c.hết, mẹ cậu ấy cô độc một mình sẽ buồn biết bao.
Tôi lén mang thuốc từ nhà lên trường.
Lục Hằng không thích tôi chạm vào cậu ấy.
Cho nên tôi dùng thước kẻ chọc chọc vào áo khoác của cậu ấy, khẽ gọi: “Lục Hằng.”
Cậu ấy phớt lờ tôi.
Tôi tiếp tục chọc cậu ấy: “Cậu để ý tới mình chút đi.”
“Giang Miên Miên, cậu chán sống rồi hả?”
Cuối cùng cậu ấy cũng quay lại để ý đến tôi rồi.
Tuy rằng vẫn là bộ mặt rất hung dữ.
Tôi vội đưa thuốc trong cặp của mình cho cậu ấy, sau đó đưa lòng bàn tay còn lại ra trước mặt cậu ấy.
“Lục Hằng, cậu phải uống thuốc.”
“Không phải cậu ghét mình sao, vậy thì cậu uống một viên thuốc, mình cho cậu đ.ánh một cái, được không?”
Lục Hằng ngây ngẩn cả người.
Tôi nhân cơ hội liế m môi thương lượng với cậu ấy: “Nhưng mà có thể đ.ánh nhẹ một chút được không, mình sợ đau.”
Biểu cảm của cậu ấy rất phức tạp.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi vài giây.
Cuối cùng phun ra một câu “Đồ thần kinh.”
Chậc.
Chửi người mà cũng khiêm tốn như vậy.
Hoàn toàn không có sự tàn nhẫn bình thường của cậu ấy.
Nhưng cậu ấy vẫn ném lại thuốc cho tôi.
Nam sinh vừa không thích uống thích vừa không nghe lời thật là khó nắn.
Vậy nên, tôi đã lén nhét thuốc vào cặp sách của cậu ấy trước khi tan học.
Và viết một tờ ghi chú dán lên đó:
Nếu không uống thuốc, mình sẽ quấy rầy cậu mỗi ngày vào tuần tới.
......
Về sau, tôi bị bệnh.
Thuốc quá đắng, tôi không muốn uống.
Lục Hằng ngồi bên cạnh giường bệnh, phân loại từng viên thuốc, nắm tay tôi đặt lên.
Cả người tôi đau nhức nên lười vận động một nửa, miệng cũng ngậm chặt.
Tôi nghe thấy cậu ấy nghẹn ngào nói với tôi:
“Miên Miên uống thuốc có được không, chỉ cần cậu ngoan ngoãn uống thuốc, mình sẽ không đến quấy rầy cậu nữa.”
Chậc.
Lục Hằng đứng số một nhiều năm như vậy.
Ngay cả lý do khuyên người ta uống thuốc cũng phải sao chép của tôi.
14
Lục Hằng khỏi bệnh rất nhanh.
Chắc là đã ngoan ngoãn uống thuốc nhỉ.
Miên Miên là một nữ sinh xuất sắc trung thực.
Nên tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình.
15
Ngày đầu tiên không quấy rầy Lục Hằng.
Tôi đã đi xuống cầu thang để tìm cậu đàn em.
Trời ạ.
Cậu đàn em thật sự là một tên nhóc mọt sách.
Khi những người khác đang cười đùa quậy phá trong giờ học, thì cậu ấy lại vùi đầu vào làm bài tập.
Tôi gõ gõ cửa sổ bên cạnh cậu ấy.
Cậu ấy giật mình.
Cả người thậm chí còn nhảy dựng lên.
Tôi bất ngờ.
Sau đó liền ôm bụng bắt đầu cười.
Cười đến khi cậu ấy đỏ mặt vẫn còn cười.
Cười đến khi cậu ấy mở cửa sổ thì thầm nói với tôi đừng có cười mà vẫn cười.
Cười đến khi...
Được rồi, cậu ấy đưa tay che miệng tôi, tôi không cười được nữa.
Nhưng tôi thổi một hơi vào lòng bàn tay của cậu ấy.
Thế là cậu ấy lại giật mình lần nữa.
Lần này, ngay cả tai cũng đỏ bừng rồi.
Cậu nhóc này thật sự không thể không trêu chọc.
Tôi xoa đầu cậu ấy.
“Đi, chị mời cưng uống trà sữa.”
Cậu ấy chớp mắt, vẻ mặt đau khổ: “Trong trường đâu có bán trà sữa?”
Tôi cười thần bí: “Xem xem, em hơi bị xem thường chị rồi đó.”
Thế là, trong giờ nghỉ trưa, tôi và cậu đàn em mỗi người cầm một cốc trà sữa Hương Phiêu Phiêu, ngồi xổm bên cạnh sân bóng rổ bỏ hoang uống.
Tôi nhướng mày nhìn cậu ấy: “Ngon chứ?”
Cậu ấy vội vàng gật đầu, nuốt một miếng dừa trong miệng xuống: “Nhưng mà, không phải trong trường không cho phép tự ý mang đồ ăn vặt vào sao?”
Tôi vỗ vai cậu ấy một cách thâm thúy: “Trong trường học luôn luôn tồn tại một góc rất khó phát hiện.”
Đàn em vẻ mặt bội phục giơ ngón tay cái về phía tôi.
Sau đó, khi tôi đang định tự hào khoe khoang.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện đằng sau bức tường làm cho tôi đột nhiên tắt biểu cảm.
“Nhưng mà, hôm nay, hình như chỗ này không phải…”
......
Ngày đầu tiên không quấy rầy Lục Hằng.
Lục Hằng đã báo cáo cho giáo viên.
Lục Hằng không trượng nghĩa chút nào.
QAQ
À, tên của cậu đàn em là Lâm Thư.
Quả nhiên rất phù hợp với hình tượng mọt sách của cậu ấy.
16
Ngày thứ hai không quấy rầy Lục Hằng.
Tôi bị ngã trong lớp thể dục.
Sấp mặt l…
Tôi bị phá tướng rồi huhuhuhuhuhu.
Nhưng cuối cùng cũng thấy Lục Hằng nở nụ cười rồi.
Nhưng mà là cười nhạo...
Ngày thứ ba không quấy rầy Lục Hằng.
Lâm Thư cũng cười nhạo tôi!!!!
Thiên thần nhỏ Thư Thư thay đổi rồi.
Tôi thực sự rất là buồn.
Ngày thứ tư không quấy rầy Lục Hằng.
Toi rồi, Lâm Thư đã bị tôi dạy hư…
Cậu ấy biết giấu đồ ăn vặt.
Mặc dù nó được dùng để an ủi tôi.
Chúng tôi lại ngồi xổm trong sân bóng rổ bỏ hoang.
Sau đó lại bị Lục Hằng cầm túi đồ ăn báo cáo.
Ngày thứ năm không quấy rầy Lục Hằng.
Sao tôi lại cảm thấy tần suất Lục Hằng xuất hiện trước mặt tôi hơi cao.
Nhất định là muốn kiểm tra tôi đây mà!
Không được, tôi phải thực hiện lời hứa của mình, tránh xa xa mới được!
......
Chán quá, chán quá đi.
Ngày thứ tám không quấy rầy Lục Hằng….
Không đúng.
Đã qua một tuần rồi!
Tôi sống rồi.
17