"Tại sao vậy?" Lăng Tuyết Mạn rất là không hiểu, nghiêng mắt mắt nhìn đến ngọc đái của Mạc Kỳ Minh, đột nhiên trong lòng không có cảm giác, môi đỏ mọng chu ra, sẳng giọng: "Sợ ta làm hư ngọc đái danh quý của ngài à?"
"Không phải!" Mạc Kỳ Minh lập tức trả lời, biết Lăng Tuyết Mạn hiểu lầm, nhưng khó mà giải thích, cho nên nghẹn đỏ mặt, có chút đần độn nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, liều mạng lựa lời.
Lăng Tuyết Mạn có chút tức giận lấy tay ra, cũng vặn bung bàn tay Mạc Kỳ Minh nắm ở trên eo nàng ra, miệng chu thật cao, "Ngài chính là có ý đó! Bất quá ta đền cho ngài. Cho dù ta không có tiền, ta sẽ tìm Ly Hiên đến cho ngài! Ta…… ui da!"
Không kịp chống đỡ, Lăng Tuyết Mạn trượt chân ngửa mặt ngã xuống!
Mạc Kỳ Minh phản ứng cực nhanh, vội vàng kéo Lăng Tuyết Mạn, kết quả hốt hoảng nóng lòng không có ổn định thân thể, khiến hai người lảo đảo. May mắn là hắn kịp kéo Lăng Tuyết Mạn, cuối cùng Lăng Tuyết Mạn ngã trên người của hắn.
Mùi thơm tự nhiên trên cơ thể tãn vào trong mũi, mặt Mạc Kỳ Minh vọt đỏ lên. Thân thể kề nhau như vậy đối với bọn họ mà nói vẫn là lần thứ 2, vì vậy làm một nam nhân bình tự nhiên phản ứng……
Không có cảm giác bị đau, Lăng Tuyết Mạn chớp mắt đẹp vài giây, mới phát hiện nàng đang nằm ở trên người Mạc Kỳ Minh, vội vàng bò lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, "Xin… xin lỗi a, Tam Vương gia, ta… ta không cố ý vô lễ với ngài……"
Mạc Kỳ Minh vốn là đang ửng đỏ gương mặt tuấn tú, nghe tời hai chữ "vô lễ" liền trực tiếp biến thành đen tuyền, đỡ thân thể Lăng Tuyết Mạn lên, sau đó buông ra, đứng lên, phủi mảnh băng vụn trên áo bào, mới bực mình nói: "Vậy nàng cố ý đi, nàng cố ý ta lại cao hứng!"
"Ách……" Lăng Tuyết Mạn bị sặc, hai gò má càng đỏ, ngập ngừng lúng túng nói: "Ngài… ngài nói gì vậy! Vậy ngài đừng kéo ta, một mình ta ngã xuống vẫn tốt hơn cả hai cùng ngã!"
"Nàng còn nói! Ta có thể để cho nàng té xuống băng sao? Ta là nam, ta té vẫn đỡ hơn nàng té!" Mạc Kỳ Minh trừng mắt, cầm tay Lăng Tuyết Mạn, lúc này mới 囧 giải thích: "Không để cho nàng cầm ngọc đái của ta là bởi vì… bởi vì ngọc đái sắp bị nàng kéo xuống! Ngọc đái mà tuột ra, không phải toàn bộ áo ngoài của ta cũng tuột ra sao?"
"Ách…… Khụ khụ!" Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, nuốt nuốt nước bọt, ngổn ngang trong gió!
"Ha ha!" Mạc Kỳ Minh cười, giễu giễu: "Hay nàng muốn nhìn bộ dạng ta chỉ mặc áo trong?"
"Dừng, ai muốn xem ngài." Lăng Tuyết Mạn phun cười, tránh thoát tay Mạc Kỳ Minh nắm chặt tay của nàng, gắt giọng: "Buông ta ra, coi chừng người khác thấy lại nói lung tung!"
"Nàng sợ người khác nói sao?" Mạc Kỳ Minh không buông, bình tĩnh hỏi.
Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, cau mày nói: "Ta mới không sợ. Ta là sợ……" Nói không được, bi thống mím môi, nàng là sợ tình nhân biết a! Cái bình dấm chua đó nếu biết, không biết muốn phát bao nhiêu tính khí!
"Sợ cái gì?" Mạc Kỳ Minh hỏi tới.
"Ừ, không sợ cái gì…" Lăng Tuyết Mạn nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, chỉ là bạn bè mà thôi, nắm tay chơi trượt băng, không có hồng hạnh xuất tường, tại sao phải chột dạ?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Mạn ưỡn thẳng ngực, "Tiếp tục chơi đi!"
"Được!"
Mạc Kỳ Minh cũng không hỏi nữa, khóe môi nâng lên nụ cười, dắt chặt tay Lăng Tuyết Mạn, chân lần nữa đáp xuống, thỉnh thoảng thân thể đột nhiên mang theo Lăng Tuyết Mạn nâng lên, xoay tròn trên không trung, vững vàng đáp xuống, tiếp tục trượt vòng quanh.
"Ha ha ha!"
"Không cần gậy chơi thật đã!"
Tiếng cười vui sướng kích động hưng phấn lần nữa vang lên, Lăng Tuyết Mạn từ không trung bay lên hạ xuống trượt băng, nàng chưa bao giờ có cảm giác kích thích thế này, vì vậy hoàn toàn quên hết tất cả!
"Mạn Mạn! Mạn Mạn!"
"Mẫu thân!"
Bỗng dưng nghe được tiếng kêu, ánh mắt Mạc Kỳ Minh chợt lóe, buông tay ra, Lăng Tuyết Mạn gấp gáp nhìn lại, vội kích động quơ cánh tay hô to: "Dục Dục! Nhã Phi! Hiên nhi! Nhị Vương gia! Các người cũng xuống chơi a!"
Bốn thân ảnh nghe tiếng, Mạc Nhã Phi cướp được trước, dắt tay Lăng Tuyết Mạn, nhìn về phía mặt của nàng, nói: "Mạn Mạn mau cho ta xem, mặt mũi sưng đỏ hết!"
Lăng Tuyết Mạn cười nói: "Không có sao, ta đã đánh trả lại lai bạt tai, còn lời đó!"
"Mẫu thân, con đi thỉnh an hoàng nãi nãi, không biết ngài đã xảy ra chuyện!" Mạc Ly Hiên rối rắm, đưa tay khẽ vuốt mặt của Lăng Tuyết Mạn, đau lòng vô cùng, "Mẫu thân khẳng định rất đau đi. Con có mang theo thuốc, mau bôi."
Vừa nói, Mạc Ly Hiên vội từ trong tay áo lấy lọ thuốc ra, mở nắp, tỉ mỉ bôi cho Lăng Tuyết Mạn.
"Mạn Mạn, ngươi muốn ra ngoài chơi sao không đến tìm ta? Có ta ở đây, Lệ Quý Phi dám trắng trợn đánh ngươi sao?" Mạc Kỳ Dục phẫn hận nghiêng mắt nhìn, lại nhìn đến Mạc Kỳ Minh im lặng không lên tiếng, ôm quyền nói: "Tam ca, ca cùng Hạ Chi Tín lui tới nhiều không, hắn sao lại dạy ra nữ nhi lớn lối như vậy? Nhã Phi là công chúa được sủng nhất của phụ hoàng cũng không như Lệ Quý Phi!"
"Ai nha, Dục Dục, ngươi đừng tức giận, ta không biết ngươi đang ở đâu, lại nói, ta còn không biết thái độ bây giờ của ngươi đối với ta là gì!" Lăng Tuyết Mạn kéo ống tay áo Mạc Kỳ Dục, sẳng giọng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
"Ta đối với ngươi là cái thái độ gì, ngươi cứ nói đi." Mạc Kỳ Dục giận trợn mắt, "Trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy!"
"Thật sao?" Lăng Tuyết Mạn giật mình, mừng rỡ hỏi.
Mạc Kỳ Dục trịnh trọng gật đầu, có ngụ ý khạc ra ba chữ: "Như thường lệ!"
"Hì hì, quá tốt!"
Lăng Tuyết Mạn hân hoan dời ánh mắt, thấy Mạc Kỳ Diễn, kích động hỏi: "Nhị Vương gia, còn ngài?"
"Như thường lệ!" Mạc Kỳ Diễn ngưng mắt thật sâu nhìn Lăng Tuyết Mạn, trả lời giống như tràn ngập thâm ý.
"Ha ha ta thật cao hứng. Ta còn tưởng rằng các người cũng sẽ không lại để ý ta!" Lăng Tuyết Mạn hưng phấn, đột nhiên nhớ lại hai người nữa, hơi mím môi bất an nhỏ giọng, "Vậy Ngũ Vương gia cùng Lục Vương gia thì sao? Bọn họ coi thường ta sao? Còn có các ngài, ta… ta làm sai, thực có lỗi hoàng thất Mạc gia, các ngài cũng không hận ta sao?"