Lời nói của Lăng Tuyết Mạn làm mấy người có mặt đều mang vẻ mặt phức tạp.
Hận sao?
Muốn hận chỉ có thể hận Lăng Tuyết được gả cho nam nhân không phải bọn họ, lại hận hữu duyên vô phận đi!
Mạc Nhã Phi chỉ trầm mặc sơ qua, liền nói: "Mạn Mạn, nàng nói cái gì đây, ta không phải đã nói với nàng sao, coi như nàng làm chuyện không phải, hoàng huynh không thích nàng, bỏ nàng, nhưng mà chúng ta vẫn là bạn tốt a! Các ca ca đều nghĩ như vậy, Ngũ Ca Lục ca cũng vậy!"
"Ha ha…… Ha ha……" Lăng Tuyết Mạn cao hứng cười khúc khích, làm mấy người khác nhìn nàng cũng cười theo.
"Ha ha ha!"
"Đúng, chúng ta tiếp tục chơi!"
Không biết tiếng la của người nào, Lăng Tuyết Mạn đã bị Mạc Nhã Phi cùng Mạc Ly Hiên dắt tay trượt về phía trước, mấy người khác mím môi cười, cũng đi theo chơi cái trò mà trong mắt bọn họ là chỉ dành cho trẻ con này.
Vậy mà bi thống chính là khinh công Mạc Nhã Phi mặc dù không tệ,nhưng lại chưa bao giờ chơi trượt băng, ngay cả thân thể mình đều không thể giữ thăng bằng, chứ đừng nói mang theo Lăng Tuyết Mạn. Cho nên mắt thấy sẽ phải ngã xuống, Mạc Kỳ Minh vội vàng kéo Mạc Nhã Phi, "Nhã Phi, muội dùng công phu ổn định thân thể!" Bạn đang xem tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
"Ai nha, người nào giữ Mạn Mạn đi, muội giữ không được!" Mạc Nhã Phi nóng nảy la lớn.
"Ta tới!"
Mạc Kỳ Diễn đột nhiên lên tiếng, từ trong tay Mạc Nhã Phi nhận lấy Lăng Tuyết Mạn, dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, nở nụ cười lưu luyến. Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, tươi cười để Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Ly Hiên dắt tay nàng chơi trượt băng!
Mạc Kỳ Dục nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn, ghen tỵ không cam lòng, liền không biến sắc trượt đến trước mặt Mạc Ly Hiên nói: "Hiên nhi, con dạy hoàng cô trượt băng đi."
"Nha!"
Mạc Ly Hiên đáp một tiếng, buông tay ra Lăng Tuyết Mạn, trượt lại hướng Mạc Nhã Phi, "Hoàng cô, Hiên nhi dạy cô……"
Mạc Ly Hiên vừa nói xong, dắt tay Mạc Nhã Phi, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng lại, nghiêng đầu thấy Mạc Kỳ Dục cầm tay Lăng Tuyết Mạn, Mạc Ly Hiên tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng,"Thúc thúc gian trá a!"
"Ha ha ha!"
Mạc Kỳ Dục cười lớn, đắc ý nhướng mày, "Gừng đúng là càng già càng cay a! Hiên nhi, không gian trá có thể làm thúc của con sao?"
"A!" Lăng Tuyết Mạn cũng hiểu rõ, "Dục Dục ngươi dám khi dễ con ta!"
"Ha ha, không tính là khi dễ. Hiên nhi ở chung lâu ngày chiếm tiện nghi nhiều rồi, ta thấy ta nói đúng thôi." Mạc Kỳ Dục cười đùa.
"Dục Dục nói càn cái gì đây? Cẩn thận ta đánh ngươi!" Lăng Tuyết Mạn lấy móng tay bấm bàn tay Mạc Kỳ Dục, nghiêm mặt cảnh cáo.
Mạc Kỳ Dục bị đau, cau mày nói: "Chỉ đùa một chút thôi, Mạn Mạn ngươi thật ác độc, dám nhéo ta!"
"Ha ha đáng đời ngươi!" Lăng Tuyết Mạn cười to.
"Ca, Mạn Mạn nói rất đúng, ca chính là đáng đời!" Mạc Nhã Phi cười, ý vị sâu xa, trong bụng thêm một câu "ca chờ tìm chết đi!"
……
Cung Đế Hoa
Mạc Kỳ Hàn tựa trên giường, Xuân Đường hầu hạ hắn uống hai chén trà nóng, sau đó liền nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi.
Từ Bích Hồ trở lại cung Đế Hoa, hắn cũng không có nói một lời.
Hạ Lệ Nhân ở bên ngoài chờ đợi tuyên triệu, gương mặt đau đớn, lại không nghe được có tiếng động bên trong, trong lòng ủy khuất, nước mắt rơi lộp bộp.
Từ An đi ra ngoài, không biết làm gì mà rất vội vã.
Hồi lâu, rốt cuộc có cung nữ đi tới là Thu Nguyệt, hướng nàng cúi người, "Lệ Quý Phi nương nương, hoàng thượng triệu kiến!"
"Thần thiếp ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng cát tường!" Hạ Lệ Nhân nức nở quỳ xuống đất thỉnh an.
Mạc Kỳ Hàn thản nhiên nói: "Lệ Phi bình thân!"
"Tạ hoàng thượng!"
Hạ Lệ Nhân đứng dậy, lấy khăn che miệng thút thít lên.
Mạc Kỳ Hàn liếc về mắt Hạ Lệ Nhân, hơi đau lòng nói: "Truyền thái y!"
"Dạ, hoàng thượng!" Thu Nguyệt cúi người đi ra ngoài
"Hoàng thượng, thần thiếp uất ức a!" Hạ Lệ Nhân khóc đi tới trước ngự tháp quỳ xuống, ôm lấy chân Mạc Kỳ Hàn than thở khóc lóc tố cáo: "Hoàng thượng thần thiếp là Quý Phi còn không bằng cái cung nữ Hoán Y Cục hạ tiện sao? Cung nữ Lăng Tuyết Mạn lại muốn đưa thần thiếp vào chỗ chết, thiếu chút nữa giết thần thiếp, còn đánh thần thiếp hai bàn tay, thần thiếp không muốn sống!"
Mạc Kỳ Hàn than thở, khẽ xoa hai gò má Hạ Lệ Nhân, chậm rãi nói ra: "Ái Phi, chuyện thế nào trẫm đã rõ ràng, thấy mặt nàng đau, trẫm rất đau lòng, nhưng Lăng Tuyết Mạn kia trèo lên cây chơi thôi, nàng đi qua tìm ả làm cái gì? Nhánh cây là bị gió thổi trúng nàng, đâu phải là Lăng Tuyết Mạn muốn hành thích nàng, huống chi nàng liền ra lệnh đánh Lăng Tuyết Mạn cùng cung nữ Trần Lâm Nhi, đây là cách làm đúng đắn sao? Nếu hai cung nữ kia thật dĩ hạ phạm thượng bất kính với nàng, nàng có thể đưa họ đến Thượng Công Cục điều tra tìm hiểu rõ theo cung quy, sao có thể lạm dụng tư Hình?"
"Ái phi nàng đánh Lăng Tuyết Mạn một bạt tai, tính khí nha đầu kia trẫm sớm đã nghe, cộng thêm Tam Vương gia ở đó làm chỗ dựa cho ả, ả tới đánh nàng cũng không phải chuyện lạ. Bởi vì ả ban đầu là Vương phi thủ tiết cho trẫm, được Thái Thượng Hoàng cùng các Vương gia cưng chiều, có thói quen làm chủ tử sao chịu nổi bị khinh bỉ. Trẫm cũng nên phạt nha đầu kia cho nàng hả giận, nhưng đó là một nha đầu đặc biệt, trẫm giết không được đánh không được, còn phải để ả tùy ý trèo cây đi dạo trong cung, chỉ cần không phạm sai lầm cái gì lớn, trẫm đều nhắm một mắt mở một mắt, nàng biết đây là vì cái gì không?"
"Tại sao?" Hạ Lệ Nhân mờ mịt khó hiểu.
"Bởi vì có quá nhiều nhân vật quan trọng hết sức che chở ả, trẫm khó có thể làm gì ả!" Mạc Kỳ Hàn than thở, ánh mắt có chút thâm trầm.
Hạ Lệ Nhân lại càng không hiểu, "Hoàng thượng ngài là quân vương a, làm sao làm không được chứ?"
"Ái phi, chuyện trong triều phức tạp, trẫm là tân quân kế vị mọi phương diện đều cần Nhị, Tam, Ngũ, Lục, Thất Vương gia phụ trợ, mà năm vị thân Vương đều có tình cảm khá sâu với Lăng Tuyết Mạn, còn có trưởng thân Vương Trường công chúa đều coi Lăng Tuyết Mạn coi như trân bảo. Nếu trẫm làm mạnh, mấy Vương gia sao để yên, nàng cũng thấy trẫm nhốt Lăng Tuyết Mạn thì lập tức có bọn họ đi cầu tình, trẫm không thể không chú ý đại cục triều chính a!"
Mạc Kỳ Hàn ngừng nói, trong mắt thâm thúy nặng nề hơn, vuốt tay Hạ Lệ Nhân, tựa vào trên nệm than thở, "Nhất là Tam Vương gia!"