Chương 25; Hạ phàm
Chương 25; Hạ phàm
[Gojo Satoru - 15 tuổi - lần đầu lâu dài rời xa gia tộc.
Phải biết dù có đi nước ngoài phất trừ chú linh thì vẫn là có thành viên gia tộc đi theo giải quyết vấn đề sinh hoạt. Khách sạn của nhà Gojo thì trải khắp toàn quốc, chỉ có nơi khỉ ho cò gáy thì còn chưa kịp đến khai hoang.
Nói về vấn đề kinh tế, Ngự Tam Gia tuy là thành phần tinh anh gốc rễ của chú thuật giới nhưng kinh tế phát ra không quá phụ thuộc vào việc trừ chú. Bên Kumo thì thông qua liên hôn, bên Zenin đi đường chính trị còn bên nhà Gojo thì bay nhanh trên con đường thương nghiệp.
Dù sao đừng nhìn tiền lương ngẩng cao của việc phất trừ chú linh, nhiêu đó ăn nhằm gì, nhất là khi ngươi so sánh với giá cả trên trời của chú cụ.
Nhà Gojo lại khó có thể ra ưu tú chú thuật sư nên theo truyền thống làm việc bên chú thuật giới cho có chứ trọng điểm đã sớm chui qua bên xã hội người thường. Loại hình kinh doanh tập trung nhiều tinh lực nhất vẫn là nhà hàng khách sạn và phát triển mấy thứ liên quan đến đồ ngọt gì gì đó. Chờ một ngày Lục Nhãn lại chọn được Thần Tử giáng thế thì có thể cung phụng vật chất tối cao chứ sao.
Mấy nhà khác còn chơi các trò mờ ám nhưng bên nhà Gojo lại là xin miễn, ai lại cầm tiền bẩn đi cung phụng cho thần đâu.]
/Lại được tiếp nhận kì quái tri thức rồi./
/Cảm giác giống như phim tài liệu kết hợp giáo dục chứ không phải phim hành động./
/Kagome đã nói là năng lực chạm vào thì chiếu ngẫu nhiên mà, đời người chứ có phải phim đâu mà ngươi đòi ghép nhạc, nhịp phim các kiểu./
/Nhưng vẫn có loại cảm giác cố ý giới thiệu tỉ mỉ chú thuật giới một lượt./
/Vẫn không biết sau khi có thể cử động trở lại thì động thái của mấy người cầm quyền sẽ như thế nào./
[Gojo tiện tay phất trừ một con chú linh cấp hai, trong lòng cảm thán quả nhiên đi học không khác gì so với ở nhà. Thứ giảng trên lớp đa phần đều là những kiến thức căn bản để chiếu cố Geto Suguru mới tiếp xúc chú thuật giới. Mà kể cả như thế thì đứa bạn cùng lớp này rất chăm chỉ tự học trong thư viện thành ra gần đây nó cũng nghe giảng cho có nốt.
Dù sao kiến thức của chú thuật sư cũng không có gì quá phức tạp, cơ bản là thấy đối thủ thì lao lên như một cái cuồng chiến sĩ. Nếu đối thủ quá mạnh liền c·hết, này thì thường thôi, nếu hên thì một cách nào đó thực lực tăng mạnh nhảy cấp.
Mấy thứ phụ trợ như Màn thì để nhân viên giá·m s·át giải quyết là được, ai lại bắt một người toàn trí toàn năng tự mình làm tất cả công việc.
Chạy trốn? Đó là nói chơi thôi, chạy đủ nhanh để thoát sao? Chú linh nhưng không biết mệt, vẫn là lao lên làm nó, hoặc bị nó làm… chắc thế. Gojo Satoru chưa bao giờ phải suy tư về vụ này vì cậu đã trên lý thuyết là “mạnh nhất” sau khi thành công sử dụng Vô Hạn ba ngày liên tiếp không ngừng nghỉ. Nếu đến cả cậu đều phải chạy thì thế giới này dẹp đi.
Đi học không khác ở nhà, vẫn thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, đờ người ra nghe giảng bài thay vì đờ người ra nhìn hoa cỏ trong vườn, và vẫn không thành công kết bạn.]
/Nhìn hồi nãy chiếu phim năm hai của ông thầy mà tui tưởng Gojo cùng Geto cùng Shoko vừa gặp liền có phản ứng hoá học thân thiết, sao nhìn cái này nó nhạt thếch vậy? Geto cùng Shoko nói chuyện còn hoà hợp, Gojo hình như bị bo xì./
/Nếu như người ta nói chuyện với tao như ra lệnh thì tao cũng tức không muốn nói chuyện với nó./
/Nhưng nhìn nhà Gojo đi, ngoại trừ lúc hầu hạ nghe lệnh thì có đứa nào nói chuyện với Satoru đâu, ai biết cách giao tiếp bình thường là như thế nào. Tui nghĩ trong đống sách của gia tộc kiểu này chắc không có mấy cuốn như “Đắc Nhân Tâm”./
[Satoru thật ra có ấn tương khá cao về hai bạn cùng lớp này, chú thuật của Geto và tính cách của cậu ấy chú định tương lai có lẽ thực lực của cậu ấy sẽ sánh ngang mình.
Shoko thì cực kì mạnh, phản chuyển thuật thức của bạn ấy có thể trực tiếp hoà tan chú linh khi chạm vào, còn không lo lắng khả năng hồi phục của chú linh cấp cao nữa. Không hiểu vì sao người lợi hại như vậy lại muốn làm nhân viên hậu cần.
Nhưng nghĩ lại thì đâu phải ai cũng có Vô Hạn để kháng sát thương như mình đâu, trị liệu đúng là cần thiết thiệt. Với lại có lẽ bạn ấy không thích chiến đấu mà yêu thích chăm sóc người bệnh.
Satoru nhìn báo cáo em trợ lý dâng lên. Hình như nhầm, Shoko làm trị liệu là vì vấn đề chính trị của mấy thằng cấp cao ép buộc… Cái gì? Đã có người đề nghị Geto có thuật thức quá nguy hiểm, vẫn là lợi dụng cơ hội g·iết đi.
Này sao được! Satoru kêu người đưa xe đến chuẩn bị tìm mấy người đó thân mật trao đổi tư tưởng.
Tuy còn chưa là bạn nhưng dù sao cũng cao cấp người quen, hai đứa này đã là người của cậu rồi, đứa nào dám táy máy tay chân!]
/Trưởng lão chú thuật giới: đứa này hơi mạnh, c·hết đi. Đứa này thực lực tối thiểu cũng phải cấp hai gần cấp một nhưng vì nhà Zenin chạy quan hệ nên giẫm chân tại chỗ tiếp tục làm cấp bốn đi em./
/Tụi này đều có ý định cho người á·m s·át Gojo, thêm một cái Geto có vẻ cũng hợp lý./
/Chỉ có mình tui chú ý Gojo vừa nhìn Shoko liền tưởng chị này cũng là thành phần chủ chiến sao?/
/Gojo chỉ được dạy dỗ là chú thuật sư cần phất trừ chú linh, vào trước là chủ cho rằng Shoko không phải là thành viên hậu cần cũng là tất nhiên thôi./
Shoko còn không biết phản chuyển thuật thức có thể dùng như vậy. Dù cho nghĩ lại cũng hợp lý, nhìn Đỏ của Gojo là biết. Mà hèn chi sau khi vào trường Tokyo thì bên cấp trên cũng không quá dám ép buộc cô mà thái độ hoà khí hơn. Cứ tưởng mấy đứa này rốt cuộc cũng sợ mình mất hứng không chữa cho, hay nhìn mặt mũi của trường Tokyo. Hoá ra là do có Gojo bảo kê.
Bỗng nhiên cảm thấy thật ngốc đâu, rõ ràng chú thuật của mọi người năm đó rất đặc thù mà bên trên không có thái độ quá khích nào.
[Vì một lý do nào đó mà thái độ của hai đứa bạn cùng lớp bẻ ngoặt rồi. Rõ ràng hôm qua còn đang lịch sự xa cách đây. Không biết là vì sao nhỉ?
Gojo suy tư, tay trong vô thức giơ lên xoa cằm.
Shoko thấy cái tay của thằng nhãi này quá gần vết cắt trên má rồi, để đề phòng cọ sát ra máu cùng nguy cơ hủy dung liền tát văng cái tay hư đốn kia.
Thật là, hôm nay thấy Gojo b·ị t·hương về trường, Shoko cùng Geto sợ hết hồn. Tuy v·ết t·hương cắt ngang bụng đã được Gojo sơ bộ xử lý bằng cách dùng chú lực cường hoá làm tắc máu cùng chặn nhiễm trùng, trên mặt cũng chỉ có một vết cắt nhỏ. Tổng thể máu me nhưng chú thuật sư lúc nào ra đánh nhau cũng là trọng thương, thế này còn tốt chán. Nhưng đó là Gojo a.
Từ khi nhập học đến giờ lâu lâu làm việc nhóm, lâu lâu cắt cử làm nhiệm vụ cá nhân nhưng trước giờ Gojo chưa từng bị xây xát dính bụi, huống chi là bị đổ máu như thế này.
Trong nháy mắt, hình tượng cao cao tại thượng xa cách bị đổ nát. Hai người nhìn Gojo mặt đầy mờ mịt không biết vì sao họ lại lo lắng xoay quanh.
Thần Tử cái quái gì! Gojo chỉ là một đứa bạn cùng tuổi với họ mà thôi.]
/Kết luận: để có bạn thì cần thiết máu chảy thành sông./
/Đừng dạy bậy người bạn nhỏ./
/Nhưng ví dụ thực tế vừa chiếu lên kìa./
/Khoan đã, tui tưởng ngoài Toji-sama thì không ai có thể thành công đánh xuyên qua phòng thủ của Gojo. Rốt cuộc là con quái nào làm được vậy?/