Chương 24: Cải trang vi hành.
Chương 24: Cải trang vi hành.
[Gojo Satoru lần đầu tiên ra khỏi nhà, tuy biết này là nào nhưng đó chỉ giới hạn ở “ta biết thứ này tồn tại” chứ không phải là “ta cực kỳ quen thuộc thứ này”.
Bỗng nhiên bị ném giữ đường, ai biết đi đâu về đâu, cũng không có động lực thúc đẩy, đứng yên tại chỗ hay đi chung quanh khám phá cũng không có gì chênh lệch. Dù sao Lục Nhãn vẫn luôn nỗ lực nhét thông tin.
Vì thế tuy người đàn ông này mặt cười nhưng ý xấu tràn ra thì Gojo cũng không ngại đi theo. Hướng dẫn viên tự mình tới tiến cử, miễn cưỡng chắp vá dùng đi.
Satoru ngoan ngoãn đi theo, bỗng nhiên cảm nhận được loại tầm mắt quen thuộc, loại tầm mắt mà lũ sát thủ đã bị cậu tiện tay xử lý từng dùng.
Hai người này là chú thuật sư hay nguyền rửa sư gì đó, cậu đã sớm phát hiện nhưng không thân nên không quá để ý, bây giờ lại trùng hợp phát hiện cậu và dùng loại ánh mắt này, Satoru bố thí một cái ánh mắt nhìn qua. Sát ý biến mất.
Nếu đã thức thời như thế thì buông tha vậy.
Satoru tiếp tục đi theo ông chú kia.]
Lúc Gojo Satoru nhìn qua chỗ hai cái nguyền rủa sư thì màn hình bỗng chuyển thành thị giác của hai người đó: Dùng chú thuật biến thành hình dáng của người bị mình g·iết c·hết, lừa gạt người thân của n·ạn n·hân lấy tiền cùng dùng khuôn mặt đó g·iết họ, nhìn thấy thống khổ của người khác dẫn đến vui sướng.
Cảm giác chính mình mạnh cực kì khi ra tay với những người thậm chí chú linh đều không nhìn thấy. Kiêu ngạo quá đầu bỗng nhiên thấy trong truyền thuyết Lục Nhãn đi ngang qua trong đám động tính đi lên động thủ thì bị một ánh mắt doạ sợ và quyết định tạm không phạm tội.
Hồi nãy lúc Gojo Satoru mới bị phong ấn xong thì hai đồng chí này cảm thấy tự do đã đến rồi, chuẩn bị trọng thao nghiệp cũ. Mỗi tội chưa kịp làm gì thì bị đáng ngờ chú thuật đóng băng cùng toàn thế giới.
/Lũ khốn nạn đó./
/Có loại cảm giác hồi nhỏ thầy Gojo càng đáng sợ là cái quái gì. Ánh mắt khinh miệt kia so với Sukuna không kém chút nào a./
/Vì thế mấy vụ s·át n·hân cuồng ma không có dấu vết để truy tra kia bị gián đoạn bởi vì này?/
[Nho nhỏ bé trai đi theo khuôn mặt hiền từ nam rời xa đám người, người đàn ông kia hẳn là dắt tay đứa nhỏ đề phòng chạy trốn nhưng dù có gan dụ dỗ bạn nhỏ đã tiêu hao hết can đảm ngày thường rất dư thừa của hắn rồi.
Hắn một bên cao hứng vì lừa gạt được một đứa nhỏ quá phận sinh đẹp, giá bán sẽ rất cao. Một bên khó phát hiện sợ hãi nhưng cao hứng và sợ hãi thì biểu hiện ra bên ngoài không chênh lệch lắm nên hắn còn không nhận ra sự thật.
Thao tác tự tin nhưng thật ra là dựa vào bản năng còn sót lại đem bạn nhỏ đóng vào căn cứ cùng các bạn nhỏ khác.]
/Còn có thể một bên dọa sợ nguyền rủa sư, một bên ngây ngốc đi vào ổ buôn người cam chịu bị nhốt?/
/Khoan đã, tính tính thời gian, có loại cảm giác quen thuộc là sao?/
[Gojo Satoru nhìn môi trường mới mà mình vừa đi vào, cánh cửa đóng lại sau lưng đem nguồn sáng cuối cùng đoạt đi, nhưng mắt cậu ưu tú như vậy có ánh sáng hay không thì nhìn vẫn rõ như thường.
Trong phòng có mấy người đang co ro, bạn nhỏ có, bạn lớn có, nam nữ đều có, già nhưng không có. Bạn nhỏ đa số là nam còn bạn lớn thì đa số là nữ.
Tuy ở nhà không xem phim, không đọc truyện, tàng thư trân bảo bị nhồi nhét cũng không nhắc đến trường hợp này là gì nhưng Satoru tinh tường cảm nhận được mặt trái cảm xúc của đám người này sắp thành một cái chú linh đâu. Để xem…
“Đến đây cứu ta” “muốn về nhà” “thật đáng thương”… các loại không hiểu cảm giác nhưng tuy là mặt trái cảm xúc thì nó vẫn khác nhau. Với lại lẫn bên trong có “cứu” Satoru xem nhẹ âm thanh rên rỉ hay bàn tán nho nhỏ “lại có một đứa b·ị b·ắt” đi đến trước mặt người duy nhất có ý thức còn tính bình tĩnh.
“Ngươi muốn được cứu sao? Cụ thể cần làm những gì?”
Lý Mai bị một lý do vớ vẩn là “mọi người đừng để ý, đây là con vợ bị thần kinh chạy trốn của tôi” túm đến chỗ này. Nhìn b·iểu t·ình thờ ơ của người xung quanh, lại đánh giá chênh lệch lực lượng giữa nam nữ, Lý Mai cực kì tỉnh bơ phối hợp lên xe sau đó đến đây. Không biết có phải do phối hợp không mà thằng b·ắt c·óc phạm không lục xoát nên cái kéo cắt chỉ cực sắc bén vẫn dưng dửng trong tay cô.
Thật trùng hợp khi nói “điên” Lý Mai ngồi trong phòng giữa đám b·ị b·ắt cóc khác phân vân lúc nào đâm người sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất. Mỗi tội đứa nhỏ tiếp theo đến đem suy nghĩ này áp xuống rồi. Nghe thấy âm thanh non nớt thoát ra khỏi miệng của bé trai xinh đẹp này khiến Lý Mai không biết từ đâu lấy ra tin tưởng.
“Tốt nhất là đem bọn b·ắt c·óc toàn bộ đánh gục rồi tìm cách liên lạc cảnh sát, tệ nhất là g·iết hết bọn b·ắt c·óc rồi tìm cách liên lạc cảnh sát”.]
/Không cần nói cũng biết diễn biến tiếp theo là như thế nào./
Shoko còn nhớ năm đó Gojo từng chia sẻ hồi nhỏ từng b·ị b·ắt cóc cực kỳ mất mặt. Nhưng cứ tưởng là b·ắt c·óc t·ống t·iền các kiểu, hoá ra lại là loại trường hợp này. Không hổ là Gojo Satoru sao, bất kể loại nào diễn biến cũng không phải không thể.
[Thời gian bay lên tốc độ cao, hôm nay ngày đẹp trời, giáo viên Yaga của trường Tokyo đến dụ dỗ học sinh.]
/“Thần Tử đại nhân không cần tạo quan hệ xã giao với lũ thấp kém nên không cần học trường Kyoto.” Ồ, thật là cao cấp nghệ thuật ngôn ngữ./
/“Học sinh năm nay của trường Tokyo có Chú Linh Thao Thuật cùng Phản Chuyển Thuật Thức, miễn cưỡng có thể có tư cách cùng Thần Tử nói chuyện.” Hì hì./
/Không ngờ thầy Yaga thoạt nhìn cơ bắp tục tằng nhưng lại là loại người có nghệ thuật ngôn ngữ tốt như vậy./
/Không thể trông mặt mà bắt hình dong sao./
/Thượng bất chính hạ tắc loạn, hèn chi mất đứa học sinh của ổng nhí nhố thế./
/Nhưng Nanamin!/
/Shoko của trẫm tỏ vẻ không phục. Rõ ràng là thuỳ mị nết na trị liệu, sao có thể nhét chung với lũ nhân tra đó được. Dù cho nhân tra vừa đẹp trai vừa đáng yêu…/
Yaga cảm thấy mắt mũi của mình sắp mất hết, nhưng đó chỉ là lời nói thuật thôi mà, ông cũng đâu thực sự nghĩ như vậy. Thấy tình huống học sinh năm đó có mỗi hai đứa, bên nhà Gojo lại không có ý định cho thần tử trộn lẫn với phàm nhân nên thuận thế bàn bạc luôn. Ông mà không xem vào thì coi chừng Satoru còn đang như rối gỗ bị giật dây chờ thời trong nhà Gojo chờ có chỉ thị thì đi phất trừ chú linh như một cái máy và không có cuộc sống riêng tư hay lý tưởng hay bạn bè, cứ thế qua ngày cho đến khi c·hết tại cái xó xỉnh nào đó mà không có ai quan tâm.
Yaga còn nhớ ánh mắt trống rỗng mâu thuẫn giữa rối gỗ và toàn trí toàn năng, lương tâm giáo viên nổi lên muốn quải học trò. Tuy Satoru biến trẩu khá phiền nhưng nói chơi thế thôi chứ đây là ngọt ngào phiền não.
Chỉ tiếc Suguru…
[Satoru thính lực vì có Lục Nhãn nên ưu tú vượt xa mức độ ưu tú của chú thuật sư bình thường, nghe lời bàn bạc của Yaga với trưởng lão trong tộc. Tiếp tục ngồi trong nhà chờ đến khi có nhiệm vụ phất trừ chú linh, hay ra ngoài học tập tiện thể phất trừ chú linh cũng không có gì khác biệt, cùng lắm là thay đổi cái hoàn cảnh.
Vì thế khi trưởng lão hỏi ý kiến thì cậu đồng ý rồi, ẩn ẩn có chút chờ mong kết bạn đây.
Từ xa nhìn tụi nhỏ kết bạn dẫn đến tâm tình vui sướng… có chút nho nhỏ mong đợi.]