Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây

Mệt Mỏi Rồi Thì Hãy Quay Lưng Lại - Vì Em Vẫn Ở Đây - Chương 26




- Dậy đi tụi bây ơi. Gần 6h rồi.



Tiếng la lớn đến chói tai của lớp trưởng làm cho tôi chẳng thể ngủ được. Cố ngồi dậy chạy sang chổ của Khả Nguy, cả đám bịt miệng nó lại.



- YÊN LẶNG CHO TỤI TAO NGỦ...



---_-_-_---



Hiện tại chúng tôi đang cùng cả trường đi ra biển. Đây chắc là lần cuối được tắm biển của chuyến đi này rồi. Tắm biển được một lúc, tôi lên bãi, ngồi xây lâu đài cát cùng An An. Đến khi lâu đài chúng tôi dần hình thành, ai đó đi qua và đạ tan tành công sức của chúng tôi, không những thế còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Tôi đứng dậy nhìn bốn người kia. Thì ra là cái " Hội những cô gái xấu xa không biết lí lẽ " đây mà. Cái tên đó là do tôi và An An đặt cho họ. Khỏi phải hỏi, hẳn các bạn cũng đã biết lí do.



- Xin lỗi, tụi này không thấy nên vô ý đạp phải. _ Cái giọng chua ngoa của Phương Giang khiến tôi sởn gai óc.



- Vậy hẳn mấy người đuôi mù hết nên mới không thấy nhỉ?




An An nắm chặt tay tức giận, nhưng gương mặt vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh nhất.



- Mày nói ai mù hả con kia?



Hân Vy - một trong bốn người tiến đến hùng hổ nhưng nhanh chống bị Vân Anh kéo lại.




- Thôi đi, chấp dứt loại người như nó làm gì. Đi tụi bây.



Sơn Thảo liếc xéo chúng tôi, cười nửa miệng khinh rẻ. Hôm nay, tôi mong có một chuyến du lịch bình yên nên đã cố nhịn. Nhìn theo đám người kia bước đi, trong lòng tôi sục sôi lửa hận. Bọn trong lớp tôi thấy vậy, chạy đến hỏi han. Tôi trở về sắc thái ban đầu, vui vẻ và tinh nghịch. Đến 9 giờ thì ai cũng về phòng thay đồ. Năm đứa tôi rủ nhau đi dạo. Mua hết món này đến món kia, ăn no căn cả bụng. Tôi còn mua rất nhiều quà lưu niệm để tặng mẹ. Nhắc đến bà ấy mới nhớ, hôm qua đến nay tôi chưa gọi về nhà cuộc nào. Điện thoại tôi đang sạc ở khách sạn, chút nữa về tôi sẽ gọi cho bà ấy. Tôi còn chọn một cái vỏ ốc rất đẹp, tôi muốn tặng cho hắn nhân ngày sinh nhật hắn. Cũng chẳng còn bao lâu nữa. Chắc hắn sẽ bất ngờ lắm đây.



---_-_-_----




Cả buổi chiều, chúng tôi đi xem triển lãm, đi chùa này chùa kia tham quan. Mọi thứ ở đây đều xa lạ, luôn khiến tôi phải xuýt xoa khen ngợi. Vào một chùa nọ, hắn kéo tay tôi chạy đến một cây to, hắn bảo đây là cây ước nguyện. Chúng tôi chắp tay, thành tâm khẩn nguyện. Tôi chẳng mong gì nhiều, tôi mong rằng mẹ tôi sẽ mãi mãi ở bên tôi, tôi có thể đậu vào một trường đại học theo đúng ngành mà tôi mong ước.



- Cậu đã ước gì thế?



Tôi tò mò nhìn sang, hỏi hắn. Cái bộ dạng lấp liếm của hắn khién tôi càng tò mò hơn.



- Không nói



Tôi nũng nịu lắc tay, năn nỉ hắn nói nhưng tất cả đều là vô dụng. Chẳng moi được chút gì, tôi chán nản không hỏi nữa. Hắn cười cười chọc tức tôi làm tôi rượt hắn mấy vòng. Cái tên chân dài chết tiệt này, chạy mãi mà chẳng thể nào đuổi theo kịp. Đúng là đáng ghét quá mà.