Chiếc đồng hồ màu đen của trường vang lên âm thanh vui nhộn, đèn led trên mặt đồng hồ cứ nhấp nháy liên tục. Bọn tôi, đứa nào cũng nhăn nhó, tắt đồng hồ, lồm cồm ngồi dậy. Tôi nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay mình. Đã hơn 1h. Chắc sắp đến giờ leo núi nên đồng hồ mới thông báo. Từng đứa một vào nhà vệ sinh rồi bước ra cứ như một cô bé Lọ Lem bước ra từ căn phòng thần kì liền trở thành một cô công chúa xinh đẹp. Chuẩn bị xong cũng đã gần 2h, chúng tôi đi xuống tập trung trước cửa khách sạn. Rồi lên xe đi đến núi Tao Phùng. Nơi đó đặc biệt có tượng Chúa Kito dang tay đã quá nổi tiếng đối với con người Việt Nam. Lần đi Vũng Tàu này, điều thứ hai sau đắm mình trong làn biển đó là được đứng trước tượng Chúa Kito.
Xe dừng chân dưới chân núi, sau khi giới thiệu sơ về ngọn núi này. Chị hướng dẫn viên dẫn đầu chúng tôi tiếng lên đỉnh núi. Tôi đi cùng đám loi nhoi đi phía sau, chụp hình, đùa giỡn đủ thứ. Hình của chúng tôi gom lại cũng được cả một cuốn album. Tôi và hắn đã chụp chung với nhau rất nhiều tấm rất dễ thương. Gia Lam vẫn còn giận Huy nhiều lắm nên chỉ đi cùng đám con gái chẳng đếm xỉa đến cậu ta nữa. Sơn Thảo vẫn đeo theo Hải Đăng, dù hắn đã cố ý bỏ rơi cô ta ở sau, nhưng cô ta vẫn nhất quyết bám theo hắn. Thật tình, tôi chán cái cảnh này lắm rồi đấy. Mắc kệ họ, tôi chạy theo An An. 2 đứa tôi thi đua nhau xem ai chạy xa hơn. Đến khi tới nơi, cả bọn mệt lả người. Tôi ngồi xuống ghế, lấy tay quạt quạt. Một cơn gió biển thổi qua làm mái tóc ngắn tôi bay theo gió. Nhìn về phía xa, những chiếc thuyền con thuyền lớn đang dần ra khơi. Biển hiền hòa nâng sóng êm ả vỗ vào mạn thuyền. Khẽ nhắm mắt, hít thở bầu không khí trong lành, mát rượi này. Sợ rằng sẽ còn rất lâu nữa tôi mới có thể cảm nhận lại cái cảm giác khó quên này. Bỗng một thứ gì đó lành lạnh áp vào má, tôi mở mắt, tránh đi chai nước lạnh trên tay hắn.
- Uống đi
- Cám ơn