Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 43: Nhớ uống tám chai nước




Thư Đường đã ảo tưởng rất nhiều hình ảnh người cá nói chuyện.

Có thể là vào một buổi sáng sớm nào đó, người cá rất tự nhiên nói với cô một tiếng ‘chào buổi sáng’, cũng có thể là vào một tình tiết như trong một bộ phim truyền hình, gặp nhau sau cơn nguy, cô sắp chết cầm lấy tay người cá.

Nhưng khoảnh khắc cô nghe được âm thanh ấy, những tưởng tượng kỳ lạ quái dị ấy tan thành mây khói.

Nên là thế này, vừa hay đều tốt.

Lần đầu tiên người cá thành công phát ra tiếng, không quá chắc chắn mình phát âm có chuẩn hay không, hoặc là nói, âm thanh có đủ lớn để cô nghe được không.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, khi người cá chần chờ một chập, muốn gọi lại lần nữa—-

‘Hắn’ bị Thư Đường nhào đến ôm chặt lấy eo.

Yêu nhau là một quá trình cọ sát và hòa hợp. Mèo sống trên đất liền, khác hoàn toàn với cá sống trong biển cả.

Mèo có móng vuốt sắc nhọn. Thỉnh thoảng cũng sẽ tức giận, cũng sẽ không có dũng cảm đến thế mà muốn trốn tránh, trốn vào trong một chiếc thùng giấy âm u một góc gặm nhắm bao nilon; còn hung thú biển sâu cũng có áo giáp bén nhọn, có nỗi bất an mãnh liệt, sẽ thường sinh ra hoài nghi, dùng ánh mắt chăm chăm nhìn vào mọi thứ.

Nhưng may mắn thay, mỗi lần lui về phía sau ấy, sẽ luôn có người bước tới.

Lúc nghe thấy âm thanh khàn khàn gọi tên cô, Thư Đường thừa nhận, trái tim cô bỗng hóa mềm nhũn, tựa như bị một loại cảm xúc chua chua trướng đầy bao phủ khắp cõi lòng.

Tất thảy nỗi bất an và do dự đều biến mất.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh mà rằng: “Hoa hồng nhỏ ơi, anh gọi thêm một tiếng nữa được không.”

Thế là người cá hơi cong người hạ thấp thân, phối hợp với chiếc ôm tùy ý của cô, đoạn lại chuẩn xác và rõ ràng bật ra cái âm ấy: “Đường.”

“Em còn muốn nghe lần nữa.”

“Đường.”

Âm giọng người cá thật ra nghe có chút kỳ quái. Tuy là rất trầm thấp, từ tính, song vì cách phát âm không quá giống nhau, nên nghe vào tai không như âm thanh của loài người. Nếu mà nhỡ đâu nghe được trong một đêm tối, kẻ nhát gan ắt phải run sợ trong lòng một phen.

Chỉ là Thư Đường lại thấy rất bùi tai, cô nghe rồi lại muốn nghe thêm lần nữa.

Mãi cho đến khi cô ý thức được âm thanh của người cá không còn khàn khàn giống như bình thường, cô mới ngừng hành động đọc như cái máy lại.

Thư Đường hỏi: “Có phải là anh đã luyện tập rất nhiều lần không?”

Đáp lại của quái vật là lại một tiếng ‘Đường’.

Ngàn lần vạn lần, con quái vật ấy cuối cùng đã có thể phát ra âm thanh, đáp lại âm thanh của cô.

Cô cảm giác được trái tim ấp đầy chua xót, đầu đặt trên vai hắn cọ cọ, rồi cọ cọ, như thể một bé mèo hay ủi ủi vào trong lòng bàn tay của con người vậy.

Thế là quái vật an tĩnh lại, nâng tay lên, đáp lại cái ôm của cô.

Nội tâm đang xao động và mọi bất an hoàn toàn đều bình ổn lại.

Như hai cá thể đã lặn lội đường xa, cuối cùng cũng đã về đến nhà, cảm giác được sự ấm áp và thả lỏng vô cùng.

Bọn họ nắm tay nhau cùng đi đến tiệm thuốc.

Thư Đường nói: “Mấy ngày tới đây anh không cần phải nói chuyện, sẽ bị viêm amidan đấy.”

Vừa dứt câu, Thư Đường liền nhớ đến sự biến dị trên cơ thể của người cá, cũng không chắc lắm là có thể xảy ra cái thứ gọi là amidan này không nữa.

Nhưng bác sĩ mèo vẫn cùng người cá đi đến tiệm thuốc mua hai hộp viên ngậm ho thảo dược:

“Không biết có dùng được hay không…”

Cô mở ra lấy một viên đút cho người cá.

Quả nhiên, người cá lộ ra vẻ nhíu mày, như là rất khó chấp nhận món đồ ăn vị ngọt mát lạnh này.

“Đừng nuốt xuống, viên ngậm phải ăn từ từ.”

Người cá cúi đầu nhìn món đồ trong tay cô, đột nhiên dừng bước, nghiêng nghiêng đầu.

Nhìn cô: “Đường.”

—-Cô cũng là một loại kẹo đường.

Thư Đường: “Em là Đường trong hải đường, không phải đường trong kẹo đường.”

Cô viết hai chữ ấy lên lòng bàn tay người cá.

Nhưng khi mở hộp ra lấy thêm một viên nữa đưa cho người cá, cô bỗng dừng tay.

Ăn viên đường này.

Hay là viên đường kia.

Người cá cúi đầu, nhìn thẳng vào cô không chớp mắt.

Đôi môi tái nhợt ngậm lấy viên kẹo đường kia.

Bờ môi mỏng lạnh băng dừng lại nơi đầu ngón tay cô một lát.

Mới đứng thẳng người dậy.

Thư Đường: “….”

Cô lập tức rụt tay về, đầu ngón tay cảm nhận được bờ môi mỏng lạnh như băng của người cá chạm qua bắt đầu nóng lnee.

Nhận ra tầm mắt của người cá, lỗ tai cô cũng bắt đầu nóng lên.

Lòng thầm hối hận mình không nên giải thích cái gì ‘Đường’ này ‘Đường’ kia.

Cô làm bộ như không có gì xảy ra mà tránh né tầm mắt của người cá, lại hỏi:

“Đêm qua anh ngủ ở đâu thế?”

Lúc này người cá không còn nói nữa.

Quái vật rũ mắt.

Thư Đường mơ hồ đoán ra được.

“Em sẽ không tức giận chỉ vì anh đến tìm em.”

“Em chỉ sợ anh đi lạc, đến lúc đó em muốn tìm mà không tìm thấy anh, thì phải làm sao bây giờ?”

Hai người đều an tĩnh lại.

Thư Đường vốn đang định tìm gì đó để nói, ví như hỏi anh rốt cuộc là đã tìm đến đại học Hoa bằng cách nào, trên đường đi có bị lạc không; lại ví như rõ ràng là muốn đến tìm cô, vậy cớ sao lúc cô rời đi lại không nói lấy một lời?

Chỉ là cuối cùng, cô nhận ra bản thân có thể cần phải thành thật một chút.

Vậy nên cô thẳng thắn:

“Thật ra, hai ngày này, em cũng có chút chút nhớ anh.”

Viên ngậm chầm chậm tan vào giữa răng môi.

Quái vật nếm ra được chút vị ngọt.

Cô cường điệu rằng chỉ có chút thôi, rồi cầm chai nước khoáng đã vơi được một nửa lên so so, nói với người cá.

Một chút là nhiều chừng ấy.

Người cá an tĩnh một chập.

Người cá bấy giờ chỉ mới học được một chữ, không có cách nào đáp lại lời cô nói.

Thế là, quái vật vươn tay, lặng im cho nước khoáng vào giỏ đựng hàng.

Một chai, hai chai, ba chai… đến chai thứ tám.

— Con người mỗi ngày phải uống tám ly nước.

‘Hắn’ nhớ vừa vặn tám chai.

Thư Đường ngây ngẩn cả người.

Cô nhìn chằm chằm tám chai nước kia, lại nhìn sườn mặt vô cảm của người cá.

Vào lúc hắn bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Khoảnh khắc ấy, tim cô đập thật nhanh.

Lúc đi vào căn tin đã qua giờ cơm, căn tin đã không còn mấy người. Một mình Thư Đường độc chiếm hai phần cơm chiên, nhưng nghĩ đến gì đó, lại gọi đến ba phần.

Quả nhiên, lúc người cá ăn cơm chiều, dù rằng động tác rất ưu nhã, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh.

Thậm chí Thư Đường còn không hỏi người cá xem ngày hôm qua có ăn cơm đàng hoàng hay không, tự trong lòng cũng đã có đáp án.

Thư Đường nhớ đến một sự kiện. Cô cũng đã từng nghĩ người cá trong quá khứ là dạng người gì, nhưng miệng Trần Sinh kín như bưng, chỉ bảo cô giữ bí mật chứ không nói thêm gì; mà người khác lại càng biết ít hơn, cứ như người cá xuất hiện từ hư không vậy.

Vì thế cái ngày mua gà mái hầm canh, Thư Đường lại hỏi thử lão Ngô.

Lão Ngô nói: “Công…Trước kia, anh ấy được mọi người yêu mến và kính trọng, dù là lời nói hay hành vi, đều không thể bắt bẻ. Là một người rất tốt.”

Lão Ngô tiếc hận thở dài: “Chỉ là bây giờ, hầy.”

Thư Đường theo bản năng phản bác, “Thật ra hiện tại cũng rất tốt mà.”

Cô đếm trên đầu ngón tay, tuy rằng không thích thế giới bên ngoài lắm, nhưng người cá đi săn rất cừ, năng lực sinh tồn nơi hoang dã rất mạnh, thật ra tính tình cũng rất tốt, còn biết mở vỏ sò….

Như một bản năng, cô bài xích cái ngữ điệu tiếc hận ấy.

Chỉ là khi nhìn thấy ánh đèn bên phía đối diện, dáng vẻ ăn cơm ngấu nghiến của người cá.

Thư Đường bỗng cảm thấy bản thân có khả năng đã mắc phải một sai lầm giống như những người khác.

Cô cho rằng người cá hiện tại không phân biệt được rõ tình cảm của mình.

Thế nhưng, thật sự như vậy ư?

Tám chai nước nhắc nhở ấy vẫn còn nằm trong túi của họ.

Thư Đường cũng không phải là loại người có tự chủ quá mạnh. Cô muốn tiết kiệm tiền, kết quả mỗi lần đi ngang qua siêu thị đều không nhịn được phải mua một hộp thịt hộp cá về.

Cô thấy nguyên tắc của bản thân sắp sửa gặp nguy hiểm, điểm mấu chốt đang linh hoạt tụt lùi về sau.

Bé mèo thở dài một hơi, cảm thấy mình đã bị tám chai nước đánh bại hoàn toàn.

Thư Đường nghe thấy tiếng uống nước ừng ực.

Mới đầu cũng không để ý mấy.

—Cho đến khi cô phát hiện ra người cá đã uống xong chai nước thứ tư, hơn nữa còn đặt bốn chai nước khác ở trước mặt cô.

Người cá cúi đầu, rất bình tĩnh ý bảo cô uống nước đi.

Thế nên, Thư Đường phát hiện ra một chuyện đã bị mình bỏ qua từ rất lâu:

Sau khi cô nói cho người cá nghe chuyện một ngày phải uống tám chai nước, mỗi ngày người cá đều uống sạch trong một hơi. Nhưng ở Bastille hai người dùng hai cái ly uống nước, lúc ấy Thư Đường không chú ý đến việc người cá lần nào cũng đều đứng trước máy lọc nước trong một thời gian rất lâu.

Thư Đường nói với người cá rằng sau khi hai người tách ra người cá có thể uống từ từ.

Thư Đường thầm nói, nếu cá ta không có cô thì phải làm sao bây giờ chứ.

Uống nước có khi bị căng chết luôn.

Người cá nghe thế, theo bản năng muốn phản bác.

Chỉ là bỗng nhiên, người cá phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái.

Cảm thán xong câu ‘nếu không có tôi thì anh phải làm sao bây giờ’, mèo hươ tay rồi bắt đầu ngâm nga một khúc ca.

Người cá nghiêng nghiêng đầu.

Hoang mang một hồi, bỗng nhớ đến một vài cái nết của bé mèo.

Ví như cô thường xuyên buôn chuyện trong điện thoại ca thán rằng một ngày ở vùng cấm phải làm việc 13 tiếng, nhưng thực tế cúp điện thoại xong liền quay về ngủ tận 13 tiếng trời, hay nói ví như rõ ràng ngày nào cô cũng nói mình phải dậy sớm rèn luyện, kết quả mỗi ngày người cá đều trông thấy có một bé mèo nằm trườn trên bãi cát.

Cuối cùng người cá cũng dần dà phát hiện được: Ngoài miệng cô hay oán giận ‘hắn’ không rời khỏi cô, song thật ra lại rất hưởng thụ sự ỷ lại này.

Điều này khiến cho con quái vật cảm nhận được một cảm giác được yêu mà sợ kỳ diệu.

Vì để xác minh điều này, người cá đột nhiên sáp lại, nhè nhẹ cò cọ vào gò má bé mèo.

Quả nhiên, bé mèo lập tức ngó trái, rồi nhìn phải.

Đẩy đẩy hắn ra một xíu, đoạn nói: “Ấy, trước công chúng.”

Người cá chậm rì rì thẳng người lại.

Nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát, đột nhiên khóe miệng gợn nên một độ cong, khe khẽ cười một tiếng.

Hôm nay ‘hắn’ đã học được một thành ngữ mới: khẩu thị tâm phi.

Cơm nước xong xuôi, Thư Đường sờ máy truyền tin, bấy giờ mới nhớ vẫn chưa liên lạc với viện điều dưỡng, báo chuyện của người cá.

Thế nên cô vội gọi một cuộc cho Trần Sinh.

Thư Đường vốn tưởng rằng Trần Sinh sẽ lập tức dẫn người đến đây.

Ai mà ngờ sau khi Trần Sinh thở phào một hơi, rồi chỉ dặn dò:

“Không cần tắt điện thoại, duy trì định vị, chúng tôi sẽ cho người đi theo.”

Rồi Thư Đường chờ một hồi nữa, Trần Sinh vẫn không có nói thêm gì.

Dù là Trần Sinh thì lúc đối xử với người cá cũng có chút mùi vị canh phòng nghiêm ngặt.

Nhưng hôm nay lại bất ngờ có vẻ rất ‘yên tâm’.

Thư Đường có chút buồn bực.

Chờ đến khi cô cúp điện thoại, người cá mới thôi nhìn về phía chiếc máy truyền tin của cô.

— ‘Hắn’ biết là ai mật báo.

Thư Đường không hay biết, thái độ thay đổi này, thật ra là vì thể tinh thần của người cá lại tiến hành thêm một lần ‘tiến hóa’.

Lúc này, chỉ cần có bất cứ ai đó phóng thể tinh thần ra là sẽ thấy, đằng sau người đàn ông cao to trầm lặng này, là một con quái vật khổng lồ màu lam thong thả bao trùm cả màn trời.

Nhìn từ dưới mặt đất còn ít, nếu đứng từ trên phi cơ trực thăng nhìn xuống, sẽ thấy trên không của thành phố Nam Đảo, bị một thể tinh thần màu lam khổng lồ bao phủ.

Nửa cái thành phố đều bị màu xanh nước biển nuốt hết.

Khi phần lớn thời gian ‘hắn’ chỉ có độc một cái vùng cấm, mọi người sợ hãi, mang theo địch ý, thậm chí còn có ý muốn phá hủy quái vật này;

Khi phần lớn thời gian ‘hắn’ có một cái viện điều dưỡng, mọi người bắt đầu cảm nhận được sự tuyệt vọng và vô lực;

Nhưng mà khi ‘hắn’ bao lấy cả nửa cái thành phố, và lúc đang không ngừng khuếch đại, mặc kệ ở kẻ đang đứng lập trường nào, thì tất cả đều không ngoại lệ mà lựa chọn thỏa hiệp, hơn nữa còn bắt đầu cầu nguyện cho con quái vật này luôn duy trì ổn định.

Nhưng, Thư Đường lại không hề hay người cá đã phát sinh biến hóa, trong tính toán của cô thì quái vật này cũng chỉ có thể so với thiên tai vậy thôi—

Tránh đuổi giết của quản lý Ký túc xá.

Quản lý Ký túc xá Alpha của đại học Hoa rất nghiêm khắc, mỗi lần Thư Đường mang cơm hộp vào đều phải giấu trong ba lô, huơ tay huơ chân ra vẻ như không có giữ gì sất mới vào được.

Nếu là ngày thường, Thư Đường dẫn theo một người khác vào cũng không khó, nhưng hôm nay lại trong tuần thi, quản lý Ký túc xá hung giữ kia canh giữ ngay cửa lớn.

Thư Đường trốn sau cây cổ thụ, lén lút thương lượng chiến thuật với người cá: “Tôi sẽ đánh lạc hướng quản lý, anh nhân cơ hội lên lầu nhé.”

Sau khi người cá hiểu rõ cô muốn làm gì.

Ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ lầu 5 của phòng Thư Đường, rồi lại nhìn quản lý Ký túc xá có lực sát thương nhẹ hều kia.

Thư Đường đứng sau thân cây thăm dò, bỗng bị xách lên.

Trong bóng đêm, thân hình người cá như một con báo săn mạnh mẽ, một tay ôm eo cô, hơi cong đầu gối, tay kia bám lên vách tường.

Tốc độ nhanh đến hoảng.

Ngay khi Thư Đường còn chưa có một phản ứng nào, cả hai đã vững vàng đáp đất trên ban công lầu 5 rồi.

Thư Đường: “….”

Thư Đường trông xuống đo hòm hòm độ cao của lầu 5.

Thư Đường đỡ vách tường, chân có hơi nhũn.

Nhưng còn chưa chờ cho cô bình tĩnh lại, người cá đã xách cô đi vào trong.

Bình thường Thư Đường vẫn thấy Ký túc xá của mình khá rộng rãi, nhưng sau khi người cá vừa bước vào, nơi này lập tức thành nơi đến chỗ xoay người còn không có.

Người cá tổng cộng đã đi qua hai cái sào huyệt của Thư Đường, đều có chung một đặc điểm: Nhỏ hẹp.

Thư Đường nói với người cá một tiếng, tìm chút đồ ăn vặt đặt ở bên bàn, sau đó vào phòng tắm tắm rửa qua loa.

Hôm nay cô mắc mưa, nên tiện thể cũng gội luôn đầu.

Áo ngủ của Thư Đường có hai cái tai mèo rũ xuống, đi sẽ lắc qua lắc lại.

Cô bèn đứng cách người cá không xa sấy tóc:

“Hoa hồng nhỏ ơi, một lát anh cũng đi tắm đi, quần áo khoan hẵng thay, em giúp anh sấy khô.”

Vừa dứt cây, Thư Đường đột nhiên thấy đoạn đối thoại này rất ư là giống mẹ và ba cô. Hai người họ cứ luôn nhắc mãi về những chuyện vặt vãnh này, một người ngại nói một người dong dài.

Thư Đường: “…”

Cô nhớ ra người cá đoán chừng rất ghét tiếng máy sấy, thế là đóng cửa lại một tí. Nhưng sau khi làm xong động tác này, Thư Đường bỗng khựng lại, thấy mình sao mà giống ba mình ghê.

Thư Đường sấy một lát, có chút buồn bực.

Cô và cá ta đã sắp sửa bước vào câu chuyện tình yêu tuổi trung niên rồi.

Nhất là hai người họ còn thường xuyên tản bộ dưới ánh chiều hoàng hôn, có khi đã sắp vào giai đoạn xế chiều rồi.

Nhưng còn chưa sấy được hai ba phút, cửa mở ra.

Người cá cao lớn đi đến, rất tự nhiên mà nhận lấy máy sấy trong tay cô.

Trong gương, chiều cao của Thư Đường vừa vặn đến ngực người cá.

‘Hắn’ đứng ở đằng sau, hệt như bao bọc lấy cả người cô vào lòng.

—Lúc này, đã không còn giống câu chuyện tình yêu trung niên là mấy rồi.

Người cá cao lớn rũ mi, học theo dáng vẻ cô, lấy làm lạ sấy tóc cho cô.

Thư Đường nhìn từng sợi tóc của mình nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn tái nhợt của người cá, trắng đen rõ rệt; cảm giác được đầu bị xoa nhè nhẹ, như đang vuốt lông mèo, thoải mái đến độ muốn bật ra tiếng ‘khò khè khò khè’.

Thư Đường an tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn đường cong chiếc cằm xinh đẹp của người cá.

Trong lòng như nhảy ra những chiếc bong bóng kêu phùn phụt phùn phụt.

Phùn phụt tràn đầy ra, như thể có thể lấp đầy tám chai nước khoáng.

Lúc ‘hắn’ cúi đầu nghiêm túc làm việc trông qua khá nghiêm túc, nếu như không có âm thanh phát ra, thì trông cái hình thể cùng một thân sát khí này, nhìn có chút hung dữ.

Ngặt nỗi cô nhìn người cá vì vừa uống nước xong mà môi ướt át, giữa làn hơi nước mông lung, bỗng có chút xúc động muốn nhón chân lên hôn môi người nọ.

Nhưng mà, vào ngay lúc này, Ký túc xá cách vách có người la to một tiếng:

“Quản lý Ký túc xá đến!”

Thư Đường lập tức hoàn hồn.

Cô bắt đầu căng thẳng, muốn tìm một chỗ giấu người cá đi.

Nhưng người cá lại quá lớn, đặt ở chỗ nào cũng có thể thấy được, tủ quần áo thì nhét không vừa.

Cùng tiếng bước chân càng đến gần, Thư Đường nhanh chóng quyết định, vội vã kéo người cá qua, giấu vào trong cái giường nhỏ của mình, sau đó lật đật kéo cái rèm giường vào.

Chiếc giường nhỏ dài 1m9, Thư Đường ngủ dư dả, nhưng nhét thêm một chú người cá vào thì có vẻ vô cùng chật chội.

Thư Đường nghe thấy rõ mồn một tiếng chiếc giường nhỏ chịu sức nặng phát ra.

Tim cô nhảy thình thịch.

Thư Đường nói với người cá: “Trốn kỹ một chút, đừng phát ra tiếng.”

Con hung thú biển sâu này đương nhiên sẽ không thấy quản lý Ký túc xá đục nước béo cò kia có tính uy hiếp gì, nhưng khi người cá phát hiện ra biểu cảm kinh ngạc của cô, rồi nhìn chung quanh tìm kiếm nơi để giấu hắn đi, đáng yêu quá thể.

Thế nên thung thú này bèn biếng nhác nhìn cô chăm chú.

Thậm chí khi bị cô nhét lên giường cũng rất phối hợp.

Người cá bị cô ấn vào góc tường, không phát ra tiếng.

Vốn không gian đã nhỏ hẹp, lúc này càng bị ép đến độ quá sức chật chội, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Thư Đường nghe được mùi hương pheromone làm cô có hơi váng vất.

Không biết là vì kinh hoảng hay gì gì khác, cô cảm nhận được nhịp tim nhanh đến không ngờ.

Mái tóc dài chưa khô hẳn bốc hơi nước mờ mịt.

Người cá cao lớn an tĩnh cúi đầu, rõ ràng dáng vẻ rất dễ bắt nạt, rất ngoan, nhưng bản tính xâm lược của hung thú vây kín khắp nơi, như hơi nước vây lấy cả người cô.

Con quái vật này không kìm được nhìn chăm chăm môi cô.

Môi cô không giống như người cá, môi người cá lạnh băng, mà môi cô lại mềm mại. Đã thế nhìn mềm mại hệt như một loại bánh ngọt mà Thư Đường rất thích ăn: Bánh bao chỉ.

Lúc ấy, Thư Đường ngồi trước TV hình dung cho ‘hắn’ vị của bánh bao chỉ, người cá đã nhìn chằm chặp môi cô rất rất lâu.

Nghĩ đến đây, hầu kết lạnh băng của quái vật lặng lẽ trượt một cái.

Quản lý Ký túc xá hỏi: “501 có người không?”

Thư Đường mới chịu hoàn hồn lại, lúc định bụng mở miệng trả lời—-

Người cá nhớ đến cái mệnh lệnh ‘đừng phát ra tiếng’ của cô nói.

Thế là rất tự nhiên mà cúi đầu.

Hôn cô.

Ngăn hết mọi âm thanh sắp sửa bật ra giữa môi răng.