*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bầu không khí trên xe buýt rất bức bối.
Thi thoảng Thư Đường lại trò chuyện đôi câu với Tô Nhân, nhưng thật ra ánh mắt vẫn luôn nhìn viện điều dưỡng đang dần dần đi xa.
Mãi cho đến khi không thấy gì nữa, cô mới dời mắt đi.
Sau khi quay về đại học Hoa, Thư Đường và Tô Nhân cũng đi thăm trường, hai người hẹn đến sáng ngày mai sẽ cùng nhau đi ăn bữa sáng. Chờ sau khi bận rộn mấy công việc lặt vặt xong, quay về Ký túc xá cũng đã là tám giờ tối.
Bạn cùng phòng với Thư Đường không cùng chuyên ngành với cô, vì không cần phải tham gia cuộc thi chuyên gia trị liệu nên cả ba người kia đều đang ở đơn vị thực tập.
Vậy nên, khi Thư Đường ngồi trên giường của Ký túc xá, đã lâu rồi mới cảm thấy chung quanh có chút trống trải, và có chút an tĩnh.
Cô tắt đèn Ký túc xá đi, thầm nghĩ vẫn nên nhắn tin hỏi Trần Sinh xem tình hình ở vùng cấm.
Trần Sinh trả lời rất nhanh: Mọi thứ đều bình thường.
Thư Đường lại nghĩ, nhiều lần trước khi cô về, người cá đều đứng ở thang máy chờ cô, thế là cô lại nói Trần Sinh theo dõi bên đó xem, cửa thang máy có người hay không.
Đoán chừng 20 phút sau, Trần Sinh trả lời lại cô là mọi thứ đều bình thường, bảo cô cứ yên tâm thi đi.
Sau khi Thư Đường tắt máy truyền tin đi, hồi lâu sau vẫn còn sững sờ.
Cô nghĩ: Cuối cùng đã không cần phải lo lắng người cá sẽ cảm lạnh, hay ngồi ở trong một góc nào đó chờ cô xông ra nữa rồi.
Buổi tối đầu tiên tách nhau, Thư Đường ngủ không ngon lắm.
Bastille.
Quái vật đừng trong phòng rửa mặt, luyện tập cả đêm trước gương.
Tiếng rít của quái vật vốn đã rất đáng sợ rồi, lại thêm luyện tập quá độ mà càng khàn khàn, thế là nghe vào tai càng thêm quái dị, đáng sợ.
Chờ đến sáng hôm sau ánh mặt trời len vào bên trong, quái vật phảng phất mới ý thức được thời gian luân chuyển, mới cảm giác được tứ chi vì duy trì mãi một tư thế trở nên cứng đờ.
Nghĩ đến lời dặn của Thư Đường, quái vật đi đến phòng rửa mặt.
Ăn sáng, uống thuốc.
Thư Đường nói: Một ngày anh phải uống tám ly nước.
Vậy nên người cá đã nuôi thành thói quen sau mỗi bữa sáng sẽ uống đủ tám ly nước.
Sau đó, người cá cũng như ngày thường đi vào biển săn, tuần tra địa bàn của chính mình, ăn cơm trưa, cơm chiều, ngủ; lặp đi lặp lại quy trình trên, cứ thế đến ba ngày sau, đến tận khi Thư Đường trở về.
Song trên thực tế, hôm qua nhìn thấy Thư Đường rời đi, người cá đã cảm nhận được một loại cảm giác nôn nóng không thể gọi tên.
Khi cái chữ thích kia bị nước mưa tách ra, nỗi bất an và mất mát mãnh liệt, những điều ấy khiến cho con hung thú này gần như là không có cách nào khống chế được bản thân.
Khi chữ ‘thích’ kia bị nước mưa tách ra, nỗi mất mát tựa như thủy triều đánh úp lại. Và còn cả, nỗi niềm bất an và sợ hãi như thể sắp bị cô vứt bỏ, bỏ rơi.
Cuối cùng cũng chỉ có thể nương tựa vào những buổi luyện tập nói chuyện, mới có thể miễn cường ghìm lại cơn xúc động muốn đi tìm cô ngay lập tức. Nhưng một khi đã rảnh rỗi, nỗi nhớ sẽ càng ngàng càng sinh trưởng tốt tươi, kêu gào, điên cuồng muốn nhìn thấy cô.
Lúc này đây, quái vật nhìn về ánh nắng ban sáng từ xa xa, chỉ có thể tham lam cảm nhận hơi thở còn sót lại của cô trong tòa thành của chính mình, mới kiếm tìm được chút bình tĩnh.
Tiếc thay, chỗ ngồi trống trơn trong tòa thành này, mùi của cô cũng chầm chậm tan đi.
Hệt như tia nắng ban mai đang dần dần biến mất.
Chút an ủi cuối cùng cũng tan biến.
Vẻ ngoài bình tĩnh của quái vật chậm rãi bứt phá. Hắn nâng đôi ngươi đen tối, nhìn về hướng mà cô đã rời đi.
Quái vật gần như đã thỏa hiệp, bình tĩnh chấp nhận một sự thật: ‘hắn’ không thể chịu đựng nổi chuyện cô sẽ rời đi suốt ba ngày.
Tuy rằng, chuyện này mà nghe, vô cùng cực đoan.
Chiều hôm nay, cửa phòng trực ban của Trần Sinh, lại lần nữa xuất hiện bóng dáng cao lớn kia.
Giống với lần trước, người cá mang theo một con cá lớn bị Vật Ô Nhiễm ký sinh.
Trần Sinh cho rằng Công Huân đến đổi đồ, thế là chuẩn bị hết đồ ăn ngon mang ra: “Công Huân, còn có cần cái gì không….”
Nhưng người cá chỉ nhìn thoáng qua Trần Sinh, rồi buông Vật Ô Nhiễm xuống.
Cũng không lấy bất cứ thứ gì khác, mà chỉ bình tĩnh đi ra ngoài.
Tuy rằng người cá nom thì rất bình tĩnh, nhưng khi ‘hắn’ đi ra bên ngoài, trên màn hình biểu hiện trị số lực tinh thần ở đại sảnh biểu thị, các số liệu đang bắt đầu không ngừng nhảy lên.
Mới đầu, Trần Sinh không có ý thức được vấn đề gì—-
Cho đến khi Trần Sinh phát hiện người cá lúc này đây không còn hoạt động trong viện điều dưỡng nữa, mà là chuyển hướng đi ra bên ngoài viện, anh mới ý thức được tính quan trọng của vấn đề.
Anh luống cuống gọi một cuộc điện thoại, khu 01 lập tức hành động, cửa viện điều dưỡng được người thông báo đến, đầu tiên là đóng lại.
Lúc người cá mặt vô cảm đi về trước, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Người cá dừng lại.
‘Hắn’ rất bình tĩnh quay đầu, đôi ngươi đen láy nâng lên, bắn ánh nhìn chuấn xác về phía đám người Trần Sinh.
Gần như chỉ với một ánh mắt quá đỗi bình tĩnh, nhưng gần như là nháy mắt đó, Trần Sinh đã nhớ lại Đại thủ lĩnh của họ đang đứng cách đó không xa.
Nhưng rất nhanh, Trần Sinh đã tỉnh táo, đây tuyệt đối không phải là ánh mắt của Đại thủ lĩnh.
Bởi vì giây sau ánh mắt mà ‘hắn’ nhìn về phía những người chung quanh, đã biến thành hờ hững mà hung ác nham hiểm.
Đây là một sự uy hiếp bình tĩnh.
Thậm chí là quái vật đang ôn hòa nhã nhặn mà nói với họ: Đừng ngăn căn ‘hắn’, vô dụng thôi.
Thật ra so với trước, lúc này tuy từ trường lực tinh thần của người cá xao động, nhưng không có bất cứ hủy diệt gì, thậm chí còn không có cắt đứt tín hiệu, nhìn qua trông rất ổn định, tính sát thương cũng chậm đi không ít.
Nhưng Trần Sinh đã có một loại dự cảm với nguy hiểm, loại dự cảm này khiến anh ngăn cản những kẻ khác muốn đuổi theo người cá, để cho cửa lớn mở ra, nhìn theo bóng dáng cao lớn trầm mặc ấy dần đi xa.
Một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ bao trùm lấy mọi người.
Nhưng mãi cho đến khi cái bóng ấy biến mất, trái tim Trần Sinh vẫn còn kinh hãi, anh thấp giọng nói: “Mọi người thả thể tinh thần ra xem.”
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều thả thể tinh thần của chính mình ra.
Đoạn, tất cả đều nhìn thấy quái vật khổng lồ quen thuộc—-
Giờ phút này, thể tinh thần của người cá đang không ngừng mở rộng trên không trung!
Thể tinh thần khổng lồ màu lam thong thả phớt qua không trung cả thành thị, gần như đã trùm lấy hơn nửa cái thành phố.
Trong mắt mọi người, thì chính là một loại che trời lấp đất, một cảm giác hít thở không thông như bị chìm trong nước biển.
Nhưng hơn cả cảm giác hít thở không thông đó là, thể tinh thần màu lam kia hãy còn đang không ngừng mở rộng, hơn nữa còn dùng một loại tốc độ tăng đến đáng sợ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Một hồi lâu sau, mọi người mới từ cơn rung động mà hoàn lại hồn.
Mọi người bất an nói:
“Trời ạ, sao tốc độ mở rộng lại nhanh đến thế!”
“Lần mở rộng vừa rồi là bao trùm cả viện điều dưỡng, vậy thì lần mở rộng này sẽ còn có thể đi đến đâu được nữa chứ?”
“Mọi người nói xem, này còn được gọi là thể tinh thần nữa sao chứ?”
….
Lúc Trần Sinh quay đầu lại chuẩn bị gọi điện thoại, chợt nghĩ đến Thư Đường.
Anh nghĩ rằng, có chăng thái độ của Thư Đường mới là hướng đi chính xác nhất, đừng tùy tiện quấy rầy con quái thú này, đối xử với ‘hắn’ cứ như bình thường, mới là điều đúng nhất cần làm.
“Lần theo định vị thôi, đừng quấy rầy đến hắn.”
Thật ra, cho đến nay, không phải cả viện điều dưỡng này không phải xem hắn như con quái vật đáng sợ, mà là vì ‘hắn’ cho rằng vùng cấm chính là sào huyệt của mình, nên mới không muốn đi ra mà thôi.
Song trên thực tế, chỉ cần quái vật muốn, thì không một ai có thể ngăn cản được ‘hắn’.
Thành phố Nam Đảo bước vào mùa mưa rất oi bức, quái vật cầm chiếc ô lam hành tẩu trên từng ngã tư.
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, thể tinh thần màu đen bao trùm cả đường chân trời.
Quái vật thay bộ đồ mới mà Thư Đường mua cho, còn mang theo ít tiền.
Vì trời mưa nên ai nấy đều cầm theo ô, chiếc vây cá cua người cá bị bóng ô che lại, thế là không một ai chú ý đến con quái vật cao lớn kia đang chậm chạp đi lướt qua đám người.
Thư Đường nói: đi tàu điện ngầm thì phải tốn năm đồng, đi xe buýt thì phải tốn một xu.
Thế là ở chỗ bán vé tàu điện ngầm, vào ban đêm khi nhân viên đếm tiền, phát hiện ra có thêm năm đồng tiền cổ.
Mỗi nơi ‘hắn’ đi qua, máy truyền tin đến tắt ngóm, camera xuất hiện hoa tuyết, cửa kiểm an cũng xảy ra trục trặc mà vang lên tiếng tích tích tích.
—Không một dụng cụ hay thiết bị nào có thể ghi chép lại tung tích của ‘hắn’.
Nhưng sự xuất hiện của quái vật, lại khiến cho đám đông lâm vào sự sợ hãi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quái vật trầm mặc mà đi vào tàu điện ngầm.
Sau đó nhìn chòng chọc vào địa chỉ của đại học Hoa kia.
Toàn bộ tàu điện ngầm bị bao trùm trong luồng hơi thở quỷ dị.
Quái vật thân cao hai mét, tuy rằng chỉ đứng một góc thôi nhưng lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Xuất phát từ bản năng nào đó, nhìn máy truyền tin mất tín hiệu, mọi người đều duy trì sự an tĩnh.
Chỉ là không kìm được lo ngại, sợ hãi hướng mắt về góc kia.
Thật ra chỉ mỗi Thư Đường là sẽ xem ‘hắn’ như một bé đáng thương, còn những người khác, dù có quen hay không, chỉ cần gặp qua quái vật này đều sẽ cảm giác sởn tóc gáy và run lẩy bẩy.
Đặc biệt là khi quái vật khổng lồ nọ hờ hững đảo mắt qua bọn họ, có thể cảm giác rõ ràng hơn tầm mắt bình tĩnh nọ như thể đang nhìn những con kiến vậy.
Con quái vật ấy, chỉ để lộ ra vẻ vụng về khi ở trước mặt Thư Đường mà thôi.
Mọi người trên xe có thể nghe được vai chính quái vật đang phát ra vài tiếng nghèn nghẹn, tiếng rít kỳ dị.
Phảng phất như đang khẽ nói thần bí gì đấy.
Tất cả cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng mà, không một ai hay, vai chính quái vtaja ấy, đang lặp đi lặp lại, cái tên của một người.
Luyện lần thứ 3600.
Đại học Hoa 11 giờ tối, cả thư viện đã tắt đèn, trên đường chỉ còn thưa thớt vài sinh viên.
Với người cá mà nói, mỗi một sản phẩm điện tử nào cũng đều mất đi hiệu lực khi ở trước mặt ‘hắn’, thế nên gác cổng đương nhiên cũng không có tác dụng ngăn trở nào.
Vì kỳ thi nên cả khu Ký túc xá đã tắt đèn, chỉ lác đác lại vài cái cửa sổ sáng đèn vì có người nước đến chân mới nhảy.
Quái vật dừng trước cửa Ký túc xá của Thư Đường.
Quái vật không lên lầu, hoặc là nói không có xuất hiện trong Ký túc xá của Thư Đường như mọi lần.
Mà chỉ đừng ở một góc tối dưới lầu, nhìn lên chiếc cửa sổ nhỏ của Thư Đường.
Nương theo ánh đèn mạ qua, thế giới tối đen của quái vật cũng đã sáng lên.
Con quái vật mặt mày vô cảm, bình tĩnh đến mức không có thêm bất cứ cảm xúc gì, cuối cùng cũng đã bộc lộ ra một biểu cảm đầu tiên từ hôm qua đến nay: Một nụ cười thật khẽ.
…
Hôm nay là ngày thi đầu tiên, vận khí Thư Đường cũng rất may, lúc nhìn thấy đề thi cô đã sửng sốt một chút, đó là một câu hỏi phân tích, vừa hay lại là liên quan đến chứng mất trí nhớ sau khi bạo loạn lực tinh thần.
Lúc Thư Đường họp cùng nhóm chuyên gia trị liệu của khu 01 đã đọc qua rất nhiều tư liệu, đánh bậy đánh bạ thế mà trúng tủ.
Cô hạ bút như thần, dòng tổng kết cuối cùng, cô tổng kết lại:
Chỉ cần chuyên gia trị liệu duy trì đủ kiên nhẫn, tiến hành sự dẫn đường thỏa đáng, thì chứng mất trí nhớ có thể chữa được….
Thư Đường ngừng một lát.
Bạo loạn lực tinh thần dẫn đến mất trí nhớ, có thể từ từ được chữa khỏi, ký ức như một trò chơi ghép hình, chỉ cần ‘hắn’ hiểu được ngày một nhiều, thì trò chơi ghép hình sẽ ngày một hoàn thiện, dần dần đi cùng với thời gian, có thể sẽ nhớ đến chuyện quá khứ, hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Như người cá đã dần dần ổn định được số liệu lực tinh thần, chứng mất trí nhớ cũng đang chầm chậm trở nên tốt hơn.
Bệnh cũng chầm chậm được chữa khỏi.
Vậy người ấy, sẽ luôn ỷ lại vào một người khác sao?
Lúc Thư Đường quay về Ký túc xá trời đã khuya.
Cô đi ngang qua cách vách, có người đang nghe dự báo thời tiết, cô theo bản năng quay đầu lại, mới thấy hóa ra không phải là người cá.
Buổi tối Thư Đường so đáp án xong, xác định được kỳ thi lần này có thể nắm chắc được.
Ngày thường Thư Đường rất hiếm khi nghĩ này nghĩ nọ, nhưng dường như sau khi gặp được người cá rồi, cô trở nên thâm trầm hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả chất lượng giấc ngủ cũng bắt đầu trở nên kém đi. Ngày xưa hễ thấy giường là cô muốn ngủ ngay, thế nhưng bây giờ cô còn có thể rút ra được chút thời gian ngủ nghỉ quý giá này, để thở dài.
Vào hôm mưa cô nhặt được một bé đáng thương, tự nhận mình là người dẫn đường cho bé đáng thương.
Bé mèo ngửa đầu ưỡn ngực chắn cho bé đáng thương, nói cho hắn biết thế giới bên ngoài là như thế nào.
Chỉ là khi bé đáng thương dần tốt lên. ‘Hắn’ học được cách dùng đồ điện, học được cách viết chữ, và có chăng không bao lâu nữa, thậm chí còn không cần cô theo ‘hắn’ đi ra ngoài, cũng có thể sinh hoạt như một người bình thường.
—-Hoa hồng nhỏ không cần đùi gà bự.
Thư Đường viết lên giấy nháp mấy từ này xong.
Tắt đèn, bò lên giường, chìm vào giấc ngủ.
Một hồi lâu sau.
Trong bóng đêm, có một hàng chữ nghiêm chỉnh ngay ngắn mà viết lên trang giấy phản bác lại cô: Cần mà.
Có lẽ là đêm qua ngủ muộn, sáng sớm vừa dậy Thư Đường đã bắt đầu lo lắng trạng thái thi cử hôm nay của mình không tốt lắm.
Nhưng dường như là, vận may hôm nay của cô lại được thêm vào nữa.
Lúc Thư Đường ăn sáng, canh giữ không chắc, song lại không có đổ.
Lúc viết bài thi được một nửa lại phát hiện ra bút hết mực, vừa định nhấc tay lên thì lại phát hiện bên trong hộc bàn vừa hay có dư một cây bút mực;
Lúc trời mưa, vị trí của cô ngồi là kế cạnh cửa sổ, chờ đến khi cô muốn dọn bài thi, thì cửa sổ bị gió thổi tung vừa lúc cũng đóng lại.
Thư Đường nhìn cửa sổ đóng lại trong sự quỷ dị ấy, lâm vào trầm tư.
Cô lại nghĩ đến hai hộp sữa bò Vượng Tử mà cô đã đặt trước bức tượng với cái tên hay ho ‘Thần Thi cử’ ở trong trường Đại học Hoa.
Sau khi kỳ thi kết thúc, Tô Nhân vừa nghe đã thấy hâm mộ không thôi: “Sớm biết thế tớ cũng học theo cậu đi vái rồi.”
Vì lúc thi phải tắt máy, vậy nên cả buổi sáng Thư Đường đều không nhìn vào máy truyền tin.
Thế là, nửa ngày sau mới nhận được tin tức người cá mất tích.
Tô Nhân đi trước hỏi cô xem có muốn xếp hàng đi ăn lẩu cay ở căn tin không.
Bình thường Thư Đường đi ăn thích nhất là món đó, ai biết lúc này cô lại đột ngột dừng lại, vội vàng nói: “Đồ đựng bút của tớ hỏng rồi, phải đi ra trường mua lại cái mới, Tiểu Nhân cậu về trước đi nhé.”
Vừa mới dứt câu, Thư Đường đã cầm lấy ô che mưa, chạy ra bên ngoài.
Thư Đường có chút sốt ruột.
Lúc nghe thấy tin tức người cá mất tích, phản ứng đầu tiên là hoa hồng nhỏ đến tìm cô.
Thư Đường nói rất rõ với người cá là cô phải về ‘đại học Hoa’, chỉ là lúc ấy cô chỉ nói cái tên thôi, chứ không nói cho người cá là đi như thế nào.
Thư Đường nghĩ người cá sẽ không ngồi xe đâu, nếu tự đi đến thì không biết bao lâu mới tới. Đã thế người cá còn không biết nói, hỏi đường cũng không biết, khả năng lạc đường rất lớn.
Cô như một con bọ không đầu, dạo quanh trường học một vòng, mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho Trần Sinh, sau khi biết được bọn họ không có manh ối nào, Thư Đường dứt khoát tắt điện thoại, đi đến một trạm giao thông công cộng bên ngoài trường.
….
Sáng sớm, người cá nghe thấy cô nói với Tô Nhân là muốn ăn bánh bao, nhưng xa quá nên không muốn đi.
Vì thế, tuy không biết bánh bao là cái gì, nhưng người cá vẫn đi ra ngoài tìm.
Thế nhưng bữa sáng đã qua từ bao giờ.
Người cá không thu hoạch được gì quay lại.
Lần nữa đi tìm Thư Đường, thì cô đã hừng hừng khí thế tìm ‘hắn’ được một khoảng thời gian rồi.
Cô vừa gọi ‘hoa hồng nhỏ ơi’, vừa đi vừa phía trước không ngơi bước.
Bước chân người cá chững lại.
Có chút cứng đờ.
Thật ra nếu đã hứa với bé mèo là chờ cô, thì người cá không nên lật lọng, chỉ mới chờ được không đến mười mấy tiếng đã đến tìm cô.
Chỉ là người cá căn bản không cách nào rời xa cô trong ba ngày. Thế nên, ‘hắn’ đi đến bên cạnh cô, nhưng lại không còn canh giữ khư khư bên mép giường cô như trước, mà chỉ đứng từ xa nhìn cô. Vậy thì cô sẽ không phá hiện ra, rằng con quái vật ấy đã bất an chừng nào, không muốn rời khỏi cô đến chừng nào.
Thư Đường đi thấm mệt, bèn ngồi bên ghế ven đường nghỉ ngơi một chập.
Cô nhớ đến cả một đêm hôm qua trời mưa không ngớt, lo rằng nếu người cá ở bên ngoài tìm cô suốt một đêm không thấy, thì đêm xuống sẽ ở đâu? Cô lại nhớ đến không ít tin tức ngủ ngoài đường, lại thêm cả chuyện hắn rất thích ngồi ở một góc tối tăm nào đó trước thang máy sáng sủa chờ cô, vậy bây giờ hắn đang ở góc sáng sủa nào chờ cô chứ.
Cô lại bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, lo lắng rằng ở một góc nào đó có thể dư ra một người cá hôn mê bất tỉnh thê thảm.
Thư Đường mở máy truyền tin lên muốn nói với Trần Sinh xung quanh đại học Hoa không có người, vừa thấy tin tức trên diễn đàn, mới biết hóa ra khắp đại học Hoa đã cho đi tìm cả rồi.
Thư Đường sửng sốt một lát, đột nhiên nhận ra, hóa ra ‘hắn’ không phải là một bé đáng thương không một ai lo.
Người cá đã học được cách sử dụng máy bán hàng tự động, biết viết được vài ký tự đơn giản, có lẽ những cảnh tượng thê thảm đó chỉ tồn tại trong đầu óc cô mà thôi.
Thật ra người cá rất mạnh, và rất lợi hại.
Cô ngẩng đầu nhìn ngã tư đường, cảm thấy mê mang.
Phải đi đến nơi nào mới có thể tìm được hắn? Dường như cô không biết, nếu ‘hắn’ dần dần tốt hơn, không cần đến cô nữa, thói quen được có hắn ỷ lại như một sự thân mật với cô sẽ phải như thế nào.
Nhưng cô cũng chỉ chững lại một lát, rồi lại tiếp tục đi lang thang kiếm tìm không mục tiêu.
Vẫn kiên định chạy đến mỗi góc tối nào đó có khả năng có thể chứa được người.
Nhưng mà vào lúc cô dần dần mất mát và thở dài, bỗng, cô nghe được một âm thanh có chút nghèn nghẹn.
Cô vừa ngẩng đầu, trên tấm kính phản chiếu hình ảnh ngược, nhìn thấy một chiếc ô màu lam.
Như mọi lần trước đó, theo phía sau cô.
Thư Đường sửng sốt.
Cô nỗ lực khống chế cái cảm xúc muốn khóc này lại.
Thật ra một khắc khi xuất hiện ấy, quái vật liền biết ngay là bé mèo có lẽ sẽ tức giận.
Chỉ là quái vật không có cách nào biện giải cho chính mình được. Bởi vì hắn chính là thế, hết thuốc chữa mà thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy cô, canh giữ bên cạnh cô.
Quái vật đứng một chỗ chờ đợi, bị nỗi bất an bao phủ.
Sợ hãi như thể khi thấy chữ ‘thích’ ấy bị mưa xối đi.
Cô quay người đi, sẽ biến mất khỏi thế giới của ‘hắn’.
Đôi môi ‘hắn’ tái nhợt và khô khốc, há miệng thở dốc.
Thư Đường thở dài một hơi trong lòng, lúc muốn xoay người.
Bỗng, cô nghe được ở phía sau, quái vật lạ lẫm, vụng về mà phát ra một âm tự:
“Đường.”
—Đây là lần thứ 3700.