Mệnh Ta, Ta Quyết Định - An Dương

Chương 6




7

 

Đến Từ An Viện, Triệu Sĩ Trai cũng đang ở đó. 

 

Hắn đang nói chuyện với mẫu thân về kết quả điều tra. 

 

“Thu Nguyệt vì để chứng minh trong sạch, đã tự đ.â.m đầu vào cột mà chết. Trước khi chết, nàng khăng khăng rằng bánh phù dung không có vấn đề gì, ta đã cho đại phu kiểm tra, quả thật chỉ là bánh phù dung bình thường. Mạn Như có lẽ là do ăn quá nhiều nên phải đi vệ sinh nhiều lần, dẫn đến sảy thai. Đứa con trong bụng nàng mới chưa đầy hai tháng, thai khí vốn đã không ổn định.” 

 

Một lời nói, đã rửa sạch tội lỗi cho Hứa Tương Dao. 

 

Dù ta đã đoán trước điều này, nhưng lòng vẫn thấy lạnh lẽo. 

 

Mẫu thân lạnh mặt hỏi Triệu Sĩ Trai: “Thật vậy sao?” 

 

“Nhi tử đích thân điều tra, đương nhiên là thật.” Triệu Sĩ Trai bình thản nói. 

 

Mẫu thân thất vọng thở dài, nhưng cuối cùng không nói gì thêm. 

 

Sau khi Triệu Sĩ Trai rời đi, ta nói với mẫu thân: “Mẫu thân, mai là mùng Hai Tết, con nên về thăm nhà.” 

 

Mùng Hai Tết, nữ nhân đã xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ, là phong tục của Đại Chiêu quốc. 

 

Mẫu thân với giọng điệu thương lượng nói với ta: “A Nhu, năm nay con đang mang thai, không nên di chuyển nhiều, hay để Sĩ Trai mang lễ vật đến Quốc công phủ, nói với nhạc gia một tiếng…” 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Mẫu thân, chính vì con đang mang thai, con càng phải về nhà mẹ đẻ.” Ta nhìn mẫu thân, nét mặt có phần bi ai: “Mẫu thân, con của Linh di nương đã mất, con của con phải được bảo vệ. Không ai có thể với tay đến Quốc công phủ.” 

 

Mẫu thân nhíu mày nói: “Linh di nương không giữ được con, nàng ta dù là người thế nào, cũng không nên oán giận con…” 

 

“Mẫu thân biết rõ, con không nói đến Linh di nương.” Ta cắt ngang lời mẫu thân. 

 



Ta không tin rằng Triệu Sĩ Trai và Hứa Tương Dao yêu nhau ngay dưới mắt bà, mà bà với tư cách là thân mẫu lại không nhìn ra chút manh mối nào. 

 

Bà không muốn trở thành kẻ phá hoại tình yêu của nhi tử mình, cũng không muốn mất đi một người con dâu xuất thân từ Quốc công phủ, nên đã luôn che giấu sự thật mà thôi. 

 

Quả nhiên, sau khi ta nói thẳng ra, sắc mặt mẫu thân trở nên ảm đạm. 

 


Bà buồn bã nói: “A Nhu, Sĩ Trai chỉ là nhất thời hồ đồ. Hơn nữa, con là chính thê của Sĩ Trai, bất kể là Linh di nương hay Hứa Tương Dao, đều không thể so bì với con.” 

 

Ta ừ một tiếng. 

 

Mẫu thân khẩn thiết nói với ta: “A Nhu, con phải tha thứ cho nó. Đây chỉ là một đoạn phong lưu của người nam nhân trẻ tuổi mà thôi.” 

 

“Mẫu thân, những điều người nói, hiện tại con không còn tâm trí để nghĩ đến, con chỉ muốn yên ổn trải qua thời kỳ mang thai, sinh hạ đứa con của mình. 

 

Nó mang dòng m.á.u của Sĩ Trai, cũng mang dòng m.á.u của con.”

 

Ta vuốt ve bụng mình đã nhô lên, nhẹ nhàng nói: “Sĩ Trai không yêu con, nhưng chàng nhất định sẽ yêu con của chúng con.”

 

Mẫu thân nghe những lời này, nhận ra rằng ta chưa hoàn toàn c.h.ế.t tâm với Triệu Sĩ Trai, cũng không có ý định dựa vào nhà mẹ đẻ để đòi lại công bằng, liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Bà vừa an ủi ta, vừa tự an ủi mình: “Đúng rồi, đợi đến khi con trong bụng con chào đời, Sĩ Trai làm phụ thân rồi, tự khắc sẽ thu tâm lại.”

 

Sau khi đồng ý để ta và Triệu Sĩ Trai ngày mai về nhà mẹ đẻ, và ở lại Quốc công phủ một thời gian để dưỡng thai, mẫu thân cũng yên tâm phần nào.

 

Khi bước ra khỏi Từ An Viện, ta cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

 

Nhà mẹ đẻ của ta, có lẽ không xem ta như bảo vật, nhưng khi ta mang thai đích tử của Hầu phủ An Nam về, họ nhất định sẽ chăm sóc ta chu đáo.

 

Ta và Cẩm Tâm có thể an tâm mà ngủ ngon rồi.