Mệnh Ta, Ta Quyết Định - An Dương

Chương 5




Quả nhiên, đến tối trong gia yến, có một nha hoàn đến tìm Cẩm Tâm, nói rằng Trúc Minh Viện có chuyện, cần nàng quay về giải quyết.

 

Cẩm Tâm có lời dặn dò của ta, dĩ nhiên không chịu đi, nàng nói trước mặt mẫu thân: "Trúc Minh Viện có thể có chuyện gì chứ, cùng lắm là các bà v.ú đánh bài uống rượu gây gổ, hôm nay là đêm trừ tịch, ta cũng không cần phải bó buộc họ, chủ nhân bị nghén nặng thế này, ta làm sao có thể yên tâm rời xa nàng. Các người có việc gì, đợi đến mai rồi nói với ta."

 

Mẫu thân nghe nàng nói vậy, không khỏi bật cười, nói với ta: "A Nhu, nha đầu này của con không tệ, biết phân biệt nặng nhẹ."

 

Ta nhân cơ hội nói: "Cẩm Tâm, nghe chưa, làm việc phải biết phân biệt nặng nhẹ, tối nay nhiệm vụ duy nhất của ngươi là chăm sóc tốt cho ta."

 

Vì vậy, dù có chuyện gì to tát, nha hoàn kia cũng không thể kéo Cẩm Tâm đi. Nàng đứng đó một lúc, cho đến khi mẫu thân nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, mới hoàn hồn, vội vàng rời đi.

 

Hôm nay ta đang vui, ngồi bên cạnh mẫu thân xem kịch, không chịu về.

 

Ta nói với mẫu thân: "Có lẽ con ta muốn ở bên bà nội đón giao thừa, đợi lì xì của bà, nên không chịu để ta về."

 

Mẫu thân nghe vậy vui vẻ, liền sai người mang nhuyễn tháp và lò sưởi đến, để ta ngồi mệt thì có thể nghỉ ngơi một chút.

 

Gần đến giờ Tý, mẫu thân bảo Hứa Tương Dao chỉ huy quản sự đi thả pháo trước cổng Hầu phủ.

 

Khi tiếng chuông giờ Tý vang lên, tiếng pháo trước cổng Hầu phủ cũng đồng loạt vang lên.

 

Nha hoàn thân cận của Linh Mạn Như vừa khóc vừa chạy đến Từ An Viện: "Thấy m.á.u rồi, thấy m.á.u rồi!"

 

Các bà v.ú thấy vậy, định quát mắng nàng không giữ quy củ, nhưng rồi nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh đèn lồng, hiểu ra ý tứ trong lời nàng, đều quay đầu nhìn về phía mẫu thân và ta.

 

"Sao lại thế này?" Mẫu thân giật mình đứng dậy.

 

Nha hoàn của Linh Mạn Như nói: "Nửa canh giờ trước, di nương của chúng tôi kêu đau bụng, muốn đi vệ sinh, đã chạy ra ngoài hai ba lần, cứ nghĩ là ăn không tiêu, ai ngờ vừa rồi phát hiện dưới thân đã thấy máu."

 

"Vậy mau mời đại phu." Ta ngáp một cái, đi về phía Hành Lan Viện.

 

Mẫu thân thấy vậy, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ra lệnh cho Lý ma ma bên cạnh bà và Cẩm Tâm của ta: "Đưa phu nhân về Trúc Minh Viện nghỉ ngơi, đừng để nàng mệt mỏi."

 

Bà nghiêm nghị nói với ta: "Con đang mang thai, nhất định không được lao lực, Linh di nương chỉ là một thiếp thất, nàng ta thấy m.á.u thì cứ thấy, nhưng đứa con trong bụng con thì không được xảy ra chuyện."

 

“Chuyện bên Hành Lan Viện, cứ để Tương Dao lo liệu.” 

 

“Vâng, con nghe theo mẫu thân.” Ta đáp lời ngoan ngoãn. 

 

Sau đó, ta vừa ngáp vừa được Cẩm Tâm và Lý ma ma hộ tống trở về Trúc Minh Viện để nghỉ ngơi. 

 

6

 

Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, chưa kịp mặc quần áo và rửa mặt, Cẩm Tâm đã đứng cạnh giường ta, ra hiệu và kích động nói: “Phu nhân, người đoán thử xem, Linh di nương đã sảy thai rồi!” 

 

Nàng nghiến răng nói: “Con tiện tỳ họ Linh đó thật không ra gì, ả một mực khăng khăng rằng chính vì ăn chiếc bánh phù dung mà viện chúng ta đưa đến mới khiến ả đau bụng. Khi Hầu gia biết chuyện này, đã nổi cơn thịnh nộ và đến Trúc Minh Viện để chất vấn người. Nô tỳ đã hết lời phân bua, tối qua nô tỳ chưa từng rời khỏi Từ An Viện, lão phu nhân cũng đã làm chứng rằng nô tỳ luôn ở bên phu nhân, chưa từng rời đi nửa bước, Hầu gia mới đưa Thu Nguyệt đi để thẩm vấn.” 



 

Nghe nàng nói, lòng ta cảm thấy khoái chí vô cùng. 

 

Kiếp trước, Linh Mạn Như đã hại ta mất đi đứa con, kiếp này, đến lượt nàng ta chịu quả báo, không biết nàng ta có đau khổ như ta ở kiếp trước không. 

 

Cẩm Tâm nhìn ta với ánh mắt mong chờ hỏi: “Phu nhân, người nghĩ xem, Thu Nguyệt liệu có khai ra biểu tiểu thư không? Nếu Hầu gia biết được tâm tư của biểu tiểu thư, có phải sẽ đuổi nàng ra khỏi Hầu phủ không?” 

 

Nàng nghiêm túc nghĩ đến cảnh tượng ấy: “Linh di nương đã sảy thai, biểu tiểu thư bị đuổi khỏi Hầu phủ, sau này bên cạnh Hầu gia không còn hai con chim yến này, Hầu gia sẽ một lòng một dạ chung sống với phu nhân đúng không?” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nàng thật ngây thơ. 

 

Triệu Sĩ Trai đưa Thu Nguyệt đi thẩm vấn, không phải để tìm ra kẻ thực sự hại Linh Mạn Như sảy thai, mà là để ngăn Thu Nguyệt khai ra Hứa Tương Dao. 

 

Hắn thật sự yêu Hứa Tương Dao, yêu đến mức nàng g.i.ế.c c.h.ế.t con hắn, hắn vẫn giúp nàng thu dọn hậu quả. 

 

Cẩm Tâm thấy ta im lặng, không nhịn được lại hỏi: “Phu nhân, vì sao biểu tiểu thư nhất định phải sai Thu Nguyệt mang bánh phù dung đến Hành Lan Viện?” 

 

“Bởi vì nàng tham lam.” Ta nói. 

 

Kiếp trước, Hứa Tương Dao đã tính toán, bày mưu đủ điều với ta và Linh Mạn Như, cho thấy nàng là một kẻ tâm tư sâu sắc, tham vọng lớn. Nàng đi một bước cờ, muốn ăn gọn hai ba quân cờ liền. 

 

Đứa con trong bụng Linh Mạn Như khiến nàng căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng đã sớm muốn trừ khử nó. Đáng tiếc, sau khi nàng lấy được quyền quản gia, Linh Mạn Như đề phòng rất kỹ, khiến nàng không có cơ hội ra tay. 

 

Tối qua là đêm trừ tịch, hạ nhân trong phủ đều thả lỏng, Linh Mạn Như cũng không cảnh giác. 

 

Vì thế, nàng quyết định nhân cơ hội này để đối phó với cái thai trong bụng Linh Mạn Như. 

 

Nhưng nàng không chỉ muốn đối phó với cái thai của Linh Mạn Như, mà còn muốn đối phó với ta. Nàng đã nắm trong tay quyền quản gia, không muốn giao lại nó. Vì thế nhất định phải đổ tội việc Linh Mạn Như sảy thai lên đầu ta. 

 

Chỉ cần ta phạm sai lầm, nàng có thể tiếp tục nắm quyền quản gia. 

 

Hôm qua trong gia yến, khi Linh Mạn Như lấy cớ thân thể không khỏe không đến dự, ta đã nhờ Lý ma ma bên cạnh mẫu thân đem một phần thức ăn của gia yến gửi đến Hành Lan Viện. 

 

Hứa Tương Dao chỉ có thể ra tay với chiếc bánh phù dung do bếp làm gấp. 

 

Nàng sắp xếp nha hoàn đến tìm Cẩm Tâm, giả vờ nói Trúc Minh Viện có chuyện, là muốn đổ tội lên đầu Cẩm Tâm. 

 

Cả Hầu phủ An Nam đều biết, Cẩm Tâm là người thân cận của ta, chỉ cần Cẩm Tâm dính líu đến chuyện này, tội danh chắc chắn sẽ rơi xuống đầu ta. 

 

Theo lý mà nói, Cẩm Tâm không rời khỏi Từ An Viện, nàng ta không nên tiếp tục đổ tội cho Trúc Minh Viện. 

 

Nhưng nàng quá tham lam, sợ sau này không có cơ hội tốt như vậy nữa, nên vẫn quyết tâm dùng Thu Nguyệt. 

 

“Tâm tư của biểu tiểu thư thật quá nhiều.” Cẩm Tâm kinh ngạc thốt lên: “Hầu gia lại còn che chở nàng ta như vậy, chúng ta chẳng phải không làm gì được nàng ta sao?” 

 

“Giúp ta thay y phục, chúng ta đến Từ An Viện.” Ta nói.