Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm

Chương 5




Ngày hôm sau, vị thống lĩnh lại nghĩ rằng ta ăn bánh tiết kiệm vì thấy chưa đủ, nên chuẩn bị thêm một cái nữa.

Thấy tỷ tỷ nhìn mình, ta tưởng tỷ tỷ muốn ăn, liền đưa bánh cho tỷ: “Phu nhân, muốn ăn bánh không?”

Tỷ tỷ khẽ thở dài sau đó liền hạ rèm, từ chối nói chuyện với ta.

Khi chúng ta đến chùa thì đã vào cuối thu, may mà có đủ người đi theo hầu hạ, nên trời lạnh cũng không đến nỗi rét mướt, cuộc sống khá thoải mái.

Ta cứ ngỡ chỉ ở đây vài tháng là có thể quay về, nào ngờ tỷ tỷ đã sinh con rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.

Chỉ thỉnh thoảng mới có vài người đến chùa thăm nom, lén lút gặp riêng tỷ tỷ.

Đầu óc ta vốn không nhanh nhạy, nên cũng chẳng hỏi han gì, mà tỷ tỷ cũng không chủ động phân tích những mặt tốt mặt xấu của tình hình hiện tại.

Suy nghĩ của ta rất đơn giản: đời này chỉ còn tỷ tỷ là người thân, tỷ tỷ ở đâu thì ta sẽ ở đó.

Sống tốt cũng được, sống khổ cũng chẳng sao, ta và tỷ tỷ từ nhỏ đã từng giành bánh bao với ăn mày rồi.

Ta đâu cần gì nhiều, chỉ mong không phải giành giật bánh bao với ăn mày nữa là được.

Ôm cháu trai đã hơn một tuổi trong tay, nhân lúc cho nó uống sữa, ta cũng len lén nhấp một ngụm.

Ừm, thật thơm ngon.

Nhị công tử của phủ Thừa tướng - Chu Tri Lễ, cũng đến chùa thăm chúng ta.

Hắn nói bên ngoài đã đại loạn, cuộc tranh đấu giữa phe Thái tử và phe Tam Hoàng tử đang đến hồi gay gắt, mà Hoàng đế vẫn chưa tỏ rõ thái độ, chỉ ngồi xem hổ đấu nhau.

Chu Tri Lễ nói rằng, nếu chúng ta không thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, thì chi bằng từ bỏ và ẩn thân trong dân gian.

Tỷ tỷ lặng yên một lát, rồi lấy ra một chiếc túi thơm đưa cho Chu Tri Lễ.

“Tranh hay không tranh, phải xem ý người đó thế nào.”

Cuộc tranh giành ngôi vị phức tạp mà cũng đơn giản.

Hoàng tử muốn giành thắng lợi phải dựa vào một trong hai yếu tố: hoặc có gia tộc hùng mạnh, hoặc chiếm được lòng Đế vương. Những Hoàng tử đang đấu đá nhau thuộc về vế trước, còn tỷ tỷ thuộc về vế sau.

Lần sau khi Chu Tri Lễ trở lại, hắn mang theo thánh chỉ, trong đó ghi rõ rằng ngôi vị sẽ được truyền cho Cửu Hoàng tử, tức là cháu trai bé nhỏ của ta.

Nhờ có thánh chỉ này, phủ Thừa tướng thu hút được không ít lực lượng trợ giúp.

Phụ giúp tân hoàng đăng cơ, vừa có danh tiếng vừa có công lao, là cơ hội không thể bỏ qua.

Cuộc sống của ta dường như chẳng có gì thay đổi.

Nếu nói thay đổi thì chỉ là hiện giờ ta có thêm một đứa nhỏ để chăm nom…

Không rõ từ khi nào, thống lĩnh thị vệ mỗi lần từ ngoài trở về đều mang cho ta vài món ngon.

Thỉnh thoảng còn có cả những món đồ chơi kỳ lạ.

Đồ ăn ta giữ lại, đồ chơi thì đưa cho cháu trai.

Nhìn thấy con trai mình cài chiếc trâm bướm nhỏ của nữ nhi, tỷ tỷ nhìn mà đầy vẻ phức tạp.

Tỷ tỷ chỉ mong con trai đừng giống tiểu di của nó, suốt ngày chỉ biết cười hớn hở mà thôi.

Thế là những ngày tháng an nhàn này của ta lại kéo dài thêm ba năm.

Ngôi chùa này như ranh giới của hai thế giới: trong chùa là thái bình, còn ngoài kia là cảnh loạn lạc triền miên.

Nghe Hạnh Nhi nói, ngoài kia giờ đang tranh đấu khốc liệt, đến mức Tam Hoàng tử vì muốn giành được ngôi vị mà mời cả viện binh từ ngoại quốc.

Nhưng tâm tư của ngoại bang không hề đơn giản, họ còn âm mưu đánh cắp bản đồ biên cương, đến phút chót mới bị Tam Hoàng tử phát giác.

Nội loạn nhanh chóng biến thành ngoại xâm, Tam Hoàng tử và Thái tử tạm thời hòa giải, cùng nhau chống địch.

Đến cả đại công tử của phủ Thừa tướng cũng từ bỏ bút nghiên, xông pha chiến trường, lập được không ít công lao.

Thống lĩnh thị vệ mỗi lần kể chuyện này đều sôi sục khí thế, còn ta nghe cứ như lạc vào trong mây mù, chỉ hy vọng thiên hạ sớm được thái bình.

Khi cháu trai ta lên sáu tuổi, chúng ta rời khỏi chùa và thế giới bên ngoài cũng đã thay đổi rất nhiều.

Toàn bộ kiến thức của cháu ta đều do tỷ tỷ dạy dỗ và đầu óc lanh lợi của nó cũng di truyền từ tỷ tỷ, nhanh nhẹn vô cùng. Dù còn nhỏ tuổi, nó đã biết cách chọc ghẹo ta. Ta thì phản ứng chậm chạp, mãi sau mới nhận ra mình bị đùa giỡn.

Mỗi khi ta giận, nó lại đến dỗ dành, ta vừa nguôi giận thì nó lại tiếp tục trò trêu chọc. May mà tỷ tỷ vẫn luôn đứng về phía ta, nên lần nào ta cũng thắng khi mách lại với tỷ tỷ.

Khi chúng ta quay lại kinh thành, nơi này đã không còn phồn hoa như trước.

Hoàng đế giờ đã cạn sức, nhưng khi nhìn thấy cháu ta thì gắng gượng lấy lại chút tinh thần, tỏ vẻ hài lòng.