Mệnh Nha Hoàn Trời Sinh - Thượng Thượng Thiêm

Chương 4




Tỷ tỷ thấy ta chỉ cần đôi ba câu đã bị thuyết phục, liền thở dài, đưa tay xoa đầu ta.

Ta có cảm giác tỷ tỷ muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, không nói ra.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày vào cung.

Mọi thứ trong cung đều sẵn sàng, ta và tỷ cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa tiến vào hoàng cung.

Tẩm điện của tỷ đã được trang hoàng từ trước, vừa đến nơi, các ma ma và cung nữ trong cung đã dẫn tỷ tỷ đi tắm rửa, trang điểm.

Khi tỷ tỷ khoác lên mình bộ cung trang, ta thấy tỷ tỷ ta chính là người đẹp nhất trên đời này.

Chắc chắn Hoàng đế sẽ say mê tỷ tỷ đến điên cuồng!

Nghe ta nói thế, tỷ khẽ cười rồi đưa tay chạm nhẹ vào trán ta.

“Hoàng cung rộng lớn thế này, ai lại nói chuyện tình cảm với ngươi?”

Ta ôm trán, đầu óc có chút chậm chạp, mãi một lúc mới hiểu ra.

À, đúng rồi, trong cung không bàn chuyện tình cảm, chỉ bàn bạc tiền tài và quyền lợi.

Sắc đẹp, lòng tốt, đức hạnh hiền hòa đều không quan trọng; chỉ cần gia thế vững mạnh, địa vị tự khắc có.

Mà tỷ tỷ dựa vào thế lực của phủ Thừa tướng và sự lanh lợi của mình, ta thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến chuyện nếu tỷ tỷ lên ngôi Hoàng hậu, ta sẽ làm cung nữ ở cấp bậc nào cho hợp.

Hoàng đế dùng bữa xong thì liền cho tất cả lui xuống, ta khẽ nhìn tỷ với ánh mắt động viên rồi thản nhiên bước ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi.

Hạnh Nhi giờ đã là cung nữ cấp cao, nhìn ta thảnh thơi mà lắc đầu ngán ngẩm, hỏi: “Ngươi chẳng lo lắng cho tiểu thư chút nào sao?”

Ta đáp lại: “Sao phải lo chứ? Tiểu thư giỏi giang như vậy, nếu lo thì chỉ lo chúng ta cản trở tiểu thư thôi.”

Hạnh Nhi thoáng nghẹn lời, nhưng ngẫm lại cũng thấy có lý.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, tỷ tỷ vẫn sống ung dung trong cung. Đôi khi ta có cảm giác, chỉ là đổi sang một nơi khác để thoải mái nghỉ ngơi mà thôi.

Người ta nói cung cấm u ám, ngột ngạt, chẳng có chút tự do, nhưng ta chẳng thấy gì cả. Thậm chí ta còn cảm thấy nơi này là thiên đường.

“Có thịt ăn no nê, ngày tháng như vậy thật quá đỗi sung sướng!”

Ta vừa cắn miếng thịt lớn, vừa nhai miếng sườn chua ngọt, sung sướng đến mức cả người tròn trịa như trẻ con.

Kiếp trước, dù là tiểu thư của phủ Thừa tướng, ta vẫn phải giữ dáng, bữa ăn đều có lượng quy định, không bao giờ được ăn quá mức.

Làm nha hoàn vẫn thích hơn nhiều, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.

Tỷ tỷ cũng không cấm cản, thấy ta thích ăn còn chuẩn bị thêm nhiều món.

Vì ta luôn có ít đồ ăn vặt bên mình nên rất dễ kết bạn với các cung nữ nhỏ trong cung, vừa nói chuyện vừa chia sẻ không ít câu chuyện bát quái.

Mỗi lần, tỷ tỷ lại gọi riêng ta đến hỏi đã gặp ai và đã nói những gì.

Ta cứ tưởng tỷ tỷ nhàn rỗi muốn nghe chuyện bát quái, nên lại càng tích cực thu thập tin tức hơn.

Lần nào tỷ tỷ cũng vừa nghe vừa đưa cho ta vài món ăn vặt mà ta chưa từng thử.

Sau khi ta vào cung, phủ Thừa tướng vẫn giữ liên lạc, thường xuyên gửi cho chúng ta những thứ tốt, mấy món ăn vặt này cũng từ đó mà ra.

Có một lần, tỷ tỷ im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Ngươi thấy Chu Tri Lễ thế nào?”

Ta lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi.

Thế nào à? Không thế nào cả.

Có một tỷ tỷ “mặt cười mà lòng lạnh” như thế là quá đủ rồi, thêm một người như vậy nữa thì đời ta chẳng còn gì vui vẻ nữa.

Năm thứ hai sau khi vào cung, tỷ tỷ mang thai.

Trong cả cung điện, chỉ có mỗi ta là vui mừng ra mặt.

Hạnh Nhi nói với ta rằng tình hình triều đình hiện đang rất bất ổn, một số Hoàng tử đã nhắm đến ngôi vị.

Việc tỷ tỷ mang thai vào lúc này khiến tình thế của tỷ tỷ cũng trở nên bất lợi.

May mắn thay, sự chú ý của họ đều đặt vào các Hoàng tử trên mười tuổi, nên không ai để tâm đến tỷ tỷ, người mà ngay cả thai nhi còn chưa biết là bé trai hay bé gái.

Khi tỷ tỷ mang thai được bốn tháng thì vô tình mạo phạm đến Thái hậu, tỷ tỷ bị Hoàng đế đuổi ra khỏi cung, đưa đến một ngôi chùa cách đó trăm dặm.

Dù đầu óc ta không nhanh nhạy, nhưng ngay cả ta cũng hiểu rằng Hoàng đế đang muốn bảo vệ tỷ tỷ.

Vì vậy, trong suốt hành trình, chúng ta chẳng hề u sầu mà ngược lại còn có cảm giác như đi nghỉ dưỡng.

Tỷ tỷ lúc này bị nghén nặng, mỗi lần thống lĩnh thị vệ mang thức ăn tới, tỷ tỷ chỉ ăn được một ít.

Phần còn lại đều vào bụng ta cả.

Ta vẫn còn nhớ ánh mắt kinh ngạc của vị thống lĩnh thị vệ khi thấy ta một mình ăn liền ba cái bánh lớn.

Sau đó, mỗi lần mang thức ăn tới, hắn ta đều chuẩn bị thêm khẩu phần dành cho ta.

“Tiểu Bính cô nương, có cần thêm bánh nữa không?”

Người đàn ông to cao chất phác đưa cho ta một chiếc bánh vừng thơm lừng. Ta sờ bụng, quyết định giữ lại để ăn khuya.