Cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn, trong lòng Hạ Uyển nhiều suy nghĩ rối ren, phức tạp. Cô nhìn dòng chữ màu đỏ thẫm có tên hai người, chữ ký của anh rất đẹp, như rồng phượng múa lượn trên mặt giấy.
Vậy là từ bây giờ, cô và anh đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Suốt quãng đường ngồi trong xe, Hạ Uyển Đình im lặng nhìn chăm chăm vào tờ giấy. Cảm giác rất thực này khiến cô biết đây không phải là mơ.
“Cảm động vậy sao?' Thẩm Trì quay sang lau nước mắt cho cô, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Hạ Uyển Đình vòng tay ôm lấy anh thật chặt, giọng cô hơi run run, không kiềm chế được niềm hạnh phúc: “Ừm, em vui lắm! Cảm ơn anh!”
Cô đột nhiên nói lời cảm ơn khiến anh không biết nên làm sao cho phải. Thẩm Trì không nghĩ rằng chỉ một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng khiến cô hạnh phúc như vậy.
“Sao tự dưng lại nói như vậy? Chúng ta đã là vợ chồng, em còn khách sáo với anh như thế!”
Cô phì cười nhìn điệu bộ giận dỗi của anh, cảm thấy người này thật giống con nít.
Con nít!
Suy nghĩ vừa loé lên trong đầu khiến Hạ Uyển Đình cảm thấy hơi sợ hãi. Ám ảnh trong quá khứ vẫn luôn đeo bám cô từng ngày. Hơn ai hết chính là day dứt với đứa con chưa kịp thành hình của cô.
Hạ Uyển Đình quay sang nhìn Thẩm Trì, anh đang chăm chú lái xe, có vẻ tâm trạng rất tốt mà khoé môi không che giấu được nụ cười. Suốt cả quãng được đi, anh đều nắm chặt tay cô không rời.
Hạ Uyển Đình yên vị trong vòng tay anh, trái tim dâng lên một cỗ ấm áp.
“Anh có thích trẻ con không?” Cô ngập ngừng hỏi anh, cố ngụy trang thành dáng vẻ tự nhiên nhất.
Thẩm Trì suy nghĩ một hồi, cảm thấy hôm nay Hạ Uyển Đình có gì đó lạ lạ.
Rồi anh chợt nhớ đến một chuyện, thì ra đã gần ba năm rồi, nhưng chuyện đó vẫn là nỗi canh cánh trong lòng cô.
Thẩm Trì đau lòng cho cô, anh dừng xe quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, lại nhịn không được ôm cô vào lòng.
Người phụ nữ của hắn đã chịu tổn thương nhiều rồi.
“Không sao hết! Anh vốn không thích trẻ con, chúng ồn ào, phiền phức lắm. Nhưng nếu là do em sinh anh có thể suy nghĩ lại. Hơn ai hết, anh chỉ cần em thôi!”
Thẩm Trì vỗ vai cô trấn an: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, hôm nay là ngày vui của chúng ta, em nên cuời nhiều một chút.”
Hạ Uyển Đình chợt cảm thấy có lỗi vô cùng, sao đột nhiên cô lại bị tình cảm chi phối mà có những suy nghĩ không vui như vậy. Cô khẽ dựa người vào anh, an tâm nhắm mắt lại.
“Nếu mệt rồi thì em ngủ một chút đi, còn khá xa mới về đến nhà, yên tâm!”
“Anh nhớ phải gọi em dậy đấy, em muốn trải qua ngày hôm nay cùng anh.” Hạ Uyển Đình hơi nhắm mắt nhưng không quên lí nhí dặn dò anh.