Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Chương 70




Sáng hôm sau, Hạ Uyển Đình chật vật mãi cũng không dậy nổi. Cô thử cựa quậy mình liền cảm nhận được một cỗ đau đớn truyền tới từ hạ thân. Vậy nên cô quyết định mặc kệ nằm lì ở trên giường.

Thẩm Trì đã thức dậy từ sớm, anh xuống bếp đeo tạp dề chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Trái ngược với vẻ chật vật của Hạ Uyển Đình, tinh thần hôm nay của anh khá tốt. Cả người bất giác vui vẻ, người làm trong nhà có lúc còn thấy anh cười vu vơ.

Thẩm Trì đẩy cửa phòng ngủ bước vào, anh bưng lên một khay đồ ăn trên tay. Nhìn con mèo lười nào đó vẫn còn cuộn tròn trong chăn, trong nhìn được cảm giác sủng nịnh trong lòng.

Anh đi đến bên giường mở hé chăn ra, Hạ Uyển Đình nằm quay lưng về phía anh, tấm lưng trần trắng muốt ẩn hiện những dấu hôn mờ ám từ đêm qua vẫn còn. Thẩm Trì hắng giọng nhìn đi chỗ khác, cố không để bản thân suy nghĩ lung tung.

Nếu không phải hôm nay còn chuyện khác quan trọng hơn, anh thật sự muốn đè tiểu yêu tinh này ra trừng phạt thật nghiêm khắc.

“Còn chưa muốn dậy sao?” Anh xoay người cô lại, cử chỉ thập phần dịu dàng.

Hạ Uyển Đình mắt nhắm nghiền rúc đầu vào người anh, cô tìm một vị trí êm ái ngủ tiếp.

“Thế này là muốn anh hôn gọi dậy à?” Thẩm Trì cười cười đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh, với lấy điều khiển chỉnh lại điều hoà cao lên.

“Cho em chọn, một là bây giờ tỉnh dậy, hai là hôm nay em đừng mong xuống được giường.” Động tác của anh dứt khoát, không chần chừ lật chăn cô ra, đôi bàn tay không an phận bắt đầu chu du trên khắp cơ thể cô.

Hạ Uyển Đình giật nảy người trước sự động chạm của anh, cô vội mở mắt ngồi dậy, vẻ mặt uất ức nhìn anh: “Em dậy, em dậy. Anh đứng yên đấy cho em.”

Thẩm Trì bật cười tiến đến đỡ cô, anh vòng tay cô sau lưng mình, nhanh nhẹn tiến về phía phòng tắm.

“Để em tự tắm được rồi!” Hạ Uyển Đình ái ngại nhìn anh, cô nói bằng giọng mũi vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Một mình em được không đấy?”

“Được mà, được mà! Anh ra ngoài chờ chút đi!” Nói xong cô nhanh tay đóng sầm cửa lại.

Đêm qua Thẩm Trì có tắm rửa cho cô một chút, nhưng đó là lúc cô không thanh tỉnh nên mới mặc anh muốn làm gì thì làm. Bây giờ cô đã tỉnh táo, không thể để anh tiếp tục chiếm tiện nghi tiếp được.

Hạ Uyển Đình khó nhọc lết từng bước về phía bồn tắm. Cô xả nước lên khắp cơ thể, khẽ liếc nhìn những dấu hôn mờ ám khắp người, ôm mặt đầy vẻ ngượng ngùng.

Vậy là tối qua, tối qua, cô đã thật sự cùng Thẩm Trì...

Hạ Uyển Đình lắc đầu không dám nghĩ tiếp. Cô vẫn chưa quên bản thân đêm qua chủ động dâng mình cho người ta thế nào, và cũng chính cô sung sướng trước sự thâm nhập của anh ra sao.

Hạ Uyển Đình xối nước lên khắp cơ thể, nước lạnh chảy xuống khiến cô rùng mình.

Tắm rửa qua loa khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút. Cô khó nhọc tiến đến choàng khăn tắm lên người.

Vừa mở cửa ra, Hạ Uyển Đình đã trông thấy Thẩm Trì ngồi bên cạnh một bàn đầy đồ ăn. Cô không khỏi cảm thán trước sự chăm sóc chu đáo của anh.

Tốt lắm! Anh ăn cô sạch sành sanh, giờ mới nghĩ đến chuyện vỗ béo.

“Ăn nhiều một chút! Cả tối hôm qua em đã không ăn gì rồi.” Thẩm Trì nhanh nhẹn gắp đầy đồ ăn vào bát cô.

Hạ Uyển Đình nhìn biểu cảm của anh, không nhịn được muốn trêu ghẹo: “Vậy mà ai đó còn hành em cả đêm, một lần không đủ còn muốn ba lần.”

Thẩm Trì xấu hổ nhìn cô, nhất thời không thể phản bác.

“Đúng rồi! Em ăn xong rồi chuẩn bị một chút đi, chúng ta đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.” Thẩm Trì tìm cách lảng đi chủ đề vừa rồi.

“Bây giờ luôn sao? Có gấp quá không?” Hạ Uyển Đình đang ăn tráng miệng lập tức há hốc mồm nghệt mặt ra.

Cô hiện tại đi lại khó nhọc, không lẽ anh định bế cô đi thật à?

“Không gấp!” Thẩm Trì lấy giấy ăn lau miệng cho cô, anh nhìn cô nở nụ cười mờ ám, “Anh đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi, hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa, không kết hôn luôn còn đợi em bay vào người khác sao?”

“Nhưng em vẫn thấy...”

Có chút gấp, lại có chút thiếu thiếu gì đó.

Đúng rồi! Thẩm Trì còn chưa chính thức cầu hôn cô.

Cô ảo não nghĩ thầm, hai người còn chưa lên kế hoạch tổ chức hôn lễ gì hết. Chẳng lẽ cứ thế này mà đăng ký kết hôn thôi.

“Em sao vậy? Có chuyện gì à?” Thẩm Trì nghiêng đầu nhìn cô.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Hạ Uyển Đình muốn nói lại thôi. Cô chợt nghĩ thật ra đám cưới có hay không cũng không quan trọng lắm. Trọng điểm là hai người đều xác định đối phương chính là người đi cùng mình đến suốt đời. Đây mới chính là ý nghĩ thiêng liêng của hôn nhân mà không một tờ giấy, một đám cưới, hay một chiếc nhẫn nào ràng buộc được.

Nghĩ như vậy Hạ Uyển Đình cảm thấy vui hơn, cô mỉm cười ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Đều nghe anh kết, chúng ta kết hôn đi.”