Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 6: Một sinh linh nhỏ




Thời gian cứ thế trồi qua, cũng đã 1 tháng kể từ sự việc xui xẻo đó xảy ra. Gần đây Kim Ngọc thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, không có sức lực như mọi ngày. Cô nghĩ mình bị cảm, hay do ăn uống thiếu chất rồi.

Sau khi hết tiết học, đến giờ ra chơi Kim Ngọc uể oải đến ngồi cạnh Tiễu Mẫn:" Ê mày gần đây tao bị sao đó, cứ mệt mỏi. Chắc tại tao ăn uống không đầy đủ quá. Xuống căn tin kiếm gì ăn không mày."

"Còn 3 tháng nữa là tới kì thi đại học rồi, ráng giữ gìn sức khỏe đi mày. Tới ngày thi mà bị bệnh thì coi như xui luôn." Tiễu Mẫn đứng dậy khoác tay Kim Ngọc đi xuống căn tin.

Tiểu Mẫn trên tay cầm 1 dĩa đồ nướng thơm phức, nóng hổi còn bốc khói, tay còn lại cầm 1 ly nước ngọt đặt xuống trước mặt Kim Ngọc:" Hôm nay tao bao mày một bữa coi như bồi bổ cho kì thi sắp tới. Ăn nhiều vô cho có sức mày."

Nhìn dĩa đồ nướng, nếu bình thường Kim Ngọc sẽ hít lấy hít để. Nhưng không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi đồ ăn, bao tử của cô lại gợn sóng. Kim Ngọc vội vàng đưa tay lên miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nhưng không thể nôn ra được gì. Cô mệt mỏi quay lại bàn ăn.

"Ê đừng nói với tao là mày..." Tiểu Mẫn đưa tay lên bụm miệng mình lại. Hay mắt mở to hết cỡ nhìn Kim Ngọc

"Tao làm sao chứ. Không hiểu dạo này tao bị bệnh gì nữa." Cô không hề nghĩ đến trường hợp mang thai vì sau khi uống viên thuốc mà Tiểu Mẫn đưa thì Kim Ngọc đã không còn lo lắng đến việc này.

"Thì có thai đó chứ làm sao. Tao thấy triệu chứng này của m giống lắm rồi đó." Tiểu Mẫn ngồi sát lại gần Kim Ngọc nhìn trước ngó sau rồi thì thầm cho Kim Ngọc nghe.

"Nhưng tao uống thuốc rồi mà."

"Mày không biết à thuốc chỉ có công dụng 90% thôi vẫn còn 10% có khả năng đó mày" Tiểu Mẫn trưng bộ mặt thở dài lo lắng đưa tay xoa bụng Kim Ngọc.

Nghe bạn mình nói vậy Kim Ngọc cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Chắc có lẽ cô nên đi khám 1 lần cho an tâm. Cô không dám nghĩ đến hậu quả của việc mang thai vào giai đoạn này. Cô chỉ biết hy vọng vào 90% công dụng của viên thuốc đó. Không lẽ cô lại xui đến độ rơi vào 10% ít ỏi.

Sau khi tan học Kim Ngọc gượng cười vẫy tay chào tạm biệt Tiểu Mẫn.

"Mày chắc đi một mình được chứ. Có kết quả nhớ báo liền cho tao nha." Nếu có giải diễn viên xuất sắc nhất có lẽ Tiểu Mẫn đứng nhì không ai dám tự xưng mình đứng nhất.

"Được mà. Mày yên tâm tao 18 tuổi rồi chứ có phải lên ba đâu. Mày bận việc gia đình cứ đi trước đi. Tao có kết quả sẽ thông báo cho mày đầu tiên mà." Kim Ngọc cố gắng không cho Tiểu Mẫn nhìn thấy tâm tư lo lắng lúc này của mình. Vội vã quay lưng bước những bước chân dài.

Nhìn theo bóng lưng của Kim Ngọc, Tiểu Mẫn nhếch mép một cái. Mọi việc dường như đều đi theo sắp đặt của cô.

Sau khi đi khuất, Kim Ngọc đi từng bước chậm rãi. Cầu nguyện cho chính bản thân cô và đưa bé. Nếu bây giờ trong người cô có thêm sinh linh mới. Thì cô khổ 1 đứa bé ấy sẽ khổ 10. Vì Kim Ngọc không có gì trong tay để đảm bảo cho tương lai của hai mẹ con cô. Còn chưa nói đến ba mẹ cô nữa, họ sẽ chấp nhận chuyện này chứ.

Mãi đấm chìm trong suy nghĩ miên mang. Kim Ngọc đã đứng trước bệnh viện quận, gần nơi cô sống. Hít một hơi thật sâu Kim Ngọc lấy hết dũng khí bước vào khoa phụ sản.

" Tiếp theo Sa Kim Ngọc". Nữ y tá đọc đến tên cô, Kim ngọc giật mình ngước lên nhìn rồi chậm rãi vào phòng siêu âm.

" Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

" Dạ 18 tuổi."

" Cô có chồng chưa? "

Đắn đo một hồi, Kim Ngọc thì thào: "Dạ chưa"

" Vậy thì khổ cho cô rồi. Kết quả siêu âm cho thấy cô đã có thai gần 1 tháng rồi."