Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 42: Hồi kết.






Sau nhiều ngày ở bệnh viện để theo dõi tình trạng vết thương, cuối cùng cũng đã được về nhà. Suốt những ngày ở bệnh viện, Cao Lãng đều lao đầu vào công việc. Hiện tại công ty anh đang gặp nhiều khó khăn, anh không thể sao lãng được.

"Con xem ba con kìa, mai mốt lớn lên con phải chăm chỉ giống ba vậy nha". Kim Ngọc làm vài động tác đùa giỡn với Giai Kỳ.

Cao Lãng mỉm cười choàng tay qua 2 mẹ con, anh nhìn bộ dạng đáng yêu của cô không nhịn được mà phải hôn lên trán cô một cái rồi xách hành lý chuẩn bị về nhà.

Anh đưa cô đến đồn cảnh sát để nhận lại tro cốt của mẹ. Kim Ngọc đau lòng rơi nước mắt. Tuy rằng mẹ đối xử không tốt với cô. Nhưng cuối cùng bà cũng đã vì cô mà hy sinh. Những lời nói cuối cùng của Tư Duệ như mũi dao khắc sâu vào tâm trí của cô. Kim Ngọc tự nhủ, sau này cô phải sống thật hạnh phúc, cùng anh nuôi lớn Giai Kỳ.

"Em hãy hét to lên, thì nỗi buồn của em mới có thể được mang ra biển." Nói rồi anh đứng trước vách đá, bên dưới là biển, Cao Lãng đặt hai tay lên má tạo thành cái loa khuếch đại âm thanh của mình, rồi dùng hết sức la lớn:" ANH YÊU EM "

"Em làm giống anh như vậy nè, em sẽ thấy nhẹ lòng hơn." Cao Lãng đặt tay lên vai cô như truyền thêm sức mạnh cho Kim Ngọc.

Hít một hơi thật sâu, cô cũng dùng hết sức la to:" MẸ ƠI, CON YÊU MẸ, CON SẼ SỐNG THẬT HẠNH PHÚC. MẸ HÃY YÊN LÒNG NHẮM MẮT NHÉ."Cô rải hủ tro cốt xuống dòng nước đang cuồng cuộng chảy phía dưới, bắn lên những tia nước trắng xóa.

Cao Lãng đưa tay vuốt mái tóc dài của cô. Giai Kỳ nhìn hành động kì lạ của ba mẹ, con bé tưởng rằng bọn họ đang đùa giỡn, nên nhe cái miệng trống trơn, nở nụ cười thuần khiết.

Gia đình ba người ai nấy cũng cảm thấy hạnh phúc dâng trào từng tế bào trong cơ thể. Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều sóng gió mới có được ngày hôm nay, như đại dương kia ngoài khơi sóng dữ nhưng vào bờ lại là những gợn sóng nhỏ lăn tăn yên bình.

Sau khi biết tin Tư Duệ chết, Tiểu Mẫn cũng tự kết thúc cuộc đời sống trong đau khổ thù hận của mình, cô cảm thấy mình không còn bất kì mục đích gì để tồn tại trên cõi đời này nữa. Tiểu Mẫn muốn cái chết của cô có thể giam cầm người cha của mình trong nhà tù lương tâm. Khiến ông mãi mãi sống trong dằn vặt về những vết thương mà ông gây ra cho những người phụ nữ bên cạnh ông.

Đã 3 năm trôi qua... Trời đỗ cơn mưa lớn, Cao Lãng đứng che dù cho Kim Ngọc cùng con nhóc Giai Kỳ đã 4 tuổi rồi đang nghịch ngợm cái váy của mẹ nó. Hôm nay là ngày giỗ sau 3 năm Tiểu Mẫn mất. Kim Ngọc không hề hận Tiểu Mẫn, ngược lại cô còn cảm thấy thương xót cho người chị này của mình. Giá như Tiểu Mẫn có thể buôn bỏ thù hận xuống mà xây dựng cuộc đời của mình thì có lẽ bây giờ người nằm đó không phải là cô ấy rồi.

"Chuyện cũng qua lâu rồi. Em đừng buồn nữa" Cao Lãng ôm cô vào lòng. Sự mất mát của cô cũng quá lớn. Bên cạnh Kim Ngọc lúc này chỉ còn có anh và Giai Kỳ.

Cô đặt tay lên chiếc bụng nhỏ nhắn của mình, Kim Ngọc cảm nhận được đang có sinh linh nhỏ nữa lại sắp chào đời:" Anh à, em lại có thai nữa rồi". Cô vừa biết tin này vào sáng nay.

"Thật sao." Cao Lãng trợn tròn mắt ngạc nhiên, vốn dĩ anh định 2 tháng nữa, sau khi chịu tang mẹ cô xong, anh sẽ tiến hành lễ cưới. Nhưng bây giờ cô lại có thai. Cao Lãng vui lắm, anh thấy buồn cười thay cho Kim Ngọc.

"Em sẽ là cô dâu có cái bụng to nhất từ trước tới giờ luôn". Cao Lãng chọc ghẹo cô một chút.

"Nhưng em vẫn là cô dâu mang bầu xinh đẹp nhất." Kim Ngọc bĩu môi.

"Phải rồi có lẽ từ trước đến nay chỉ mình em mang thai mà làm cô dâu thôi nên xinh đẹp nhất cũng là điều dễ hiểu." Cao Lãng làm bộ gật gù đồng ý. Xem ra anh giỏi nhất là chọc giận cô vợ của mình rồi.

"Anh này." Bó tay với ông chồng đáng ghét. Kim Ngọc đành cười khổ xoa tay lên bụng. Nhưng dù sao đi nữa cô cũng rất hạnh phúc đón nhận thành viên mới này.

"Giai Kỳ ơi, con sắp có em rồi nè." Cao Lãng nhìn con bé đang chạy loanh quanh chơi đùa với mấy cái vũng nước mà cơn mưa vừa rồi tạo ra. Chắc con bé mãi chơi nên chưa nghe thấy chuyện động trời này. Giai Kỳ nghe ba nói như sét đánh ngang tay.

"Ba nói thiệt không, con có em sao. Con nhất định sẽ trở thành siêu nhân để bảo vệ em" Nói rồi con bé con giơ tay lên cao làm bộ như thân thể đang tràn trề sức mạnh lắm.

Cao Lãng nhìn bộ dạng con bé, anh nhớ đến mẹ nó ngày xưa cũng y như nó vậy. Cao Lãng bật cười, hình như hiểu được ý anh Kim Ngọc đỏ mặt, cô thúc tay vào bụng anh một cái.

"Con ơi, con phải khỏe mạnh nhé. Ở đây có đến 2 siêu nhân đang trông đợi bảo vệ 2 ba con mình đó." Cao Lãng nói với cái bụng của Kim Ngọc khiến cô không nhịn được mà cười lớn.

Cứ như vậy cả ba người tràn đầy vui vẻ đang hân hoan chào mừng thành viên thứ tư bước vào thế giới này, nơi mà cô và Cao Lãng cùng nhau cố gắng xây dựng.