Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 4: Chuyện gì đến sẽ đến




Cao Lãng ngồi trên giường, hai tay nắm chặt vào nhau như muốn tự bẻ gảy xương mình để kìm nén dục vọng này. Anh gấp gáp cởi chiếc áo vest rồi tùy tiện ném xuống đất, nới lỏng cà vạt với hy vọng cơ thể giảm đi sức nóng từ bên trong như muốn thiêu cháy anh.

Kim Ngọc trong cơn say mê mang thì thào:" ba mẹ ơi con có thể giúp được gì cho ba mẹ đây. Tại sao hai người luôn ghét bỏ con như vậy" hai dòng nước mắt rơi xuống chảy qua hàng mi cong vút của cô. Tay cô vô thức nắm chặt áo của Cao Lãng kéo nhẹ một cái. Như truyền đến cơ thể anh một luồng điện. Anh giật mình quay người quan sát Kim Ngọc

Cô nằm nghiêng sang một bên lộ ra phần eo nhỏ nhắn. Tóc khi nãy còn bới gọn thì giờ đây đã lõa xõa che phủ đôi vai gầy guộc của cô. Vì say nên má cô ửng hồng, đôi môi căng mọng mấp máy. Thật đúng là trêu người mà. Cao Lãng giờ đây không còn suy nghĩ được nhiều nữa. Như con thú điên cuồn lao vào Kim Ngọc.

Anh hôn cô sâu đậm, nhưng trong đầu anh lại là hình ảnh của Tiễu Mẫn. Tại sao con người Tiểu Mẫn thâm sâu như vậy anh lại yêu cô đến thế. Bởi vì ngày đó nếu không có Tiễu Mẫn thì đã không có Cao Lãng ngày hôm nay.

Kim Ngọc lúc này bị một đôi môi nóng hổi ra sức cuồng nhiệt hôn lấy cô. Vì bất ngờ nên cô đã mím chặt môi lại, nhưng sau đó trong nữa tỉnh nữa mê cô nhớ đến hình bóng của chàng trai năm đó. Chàng trai mà cô nguyện ý nếu có thể cô muốn đi cùng anh đến suốt cuộc đời.

Cao Lãng ngạc nhiên vì Kim Ngọc đáp trả lại anh. Nhưng trong khoảnh khắc này thì làm sao mà suy nghĩ nhiều được chứ. Màn đáp trả đó như ngòi lữa đã đẩy dục vọng của Cao Lãng lên cao. Anh gấp gáp cởi chiếc áo sơmi của mình, để lộ cơ thể săn chắc. Mồ hôi làm tóc anh rủ xuống đôi mắt màu hổ phách lúc này đỏ lên những tia máu. "Roẹt..." tiếng xé rách chiếc đầm của Kim Ngọc vang lên trong căn phòng yên tĩnh này. Cao Lãng đặt tay lên ngực cô nơi ngày thật mềm mại. Bàn tay hư hỏng của anh di chuyển đến những nơi không nên đến trên người Kim Ngọc. Khiến cô bất giác khẽ rên lên khe khẽ. Mặt cô lúc này còn ửng đỏ lên hơn nữa. Kim Ngọc cắn chặt môi mình. Cao Lãng ra sức hôn lấy hôn để. Rồi chuyện gì đến cũng đến họ cứ như vậy mà lặp đi lặp lại đến giữa khuya.

Cả hai mệt mỏi nằm xuống giường, hai con người xa lạ yên lặng nằm bên nhau đến khi trời bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên vào căn phòng đầy vết tích lộn xộn sau trận mây mưa hôm qua.

Cao Lãng lơ mơ nheo mắt dậy. Lúc này đầu óc anh đã tĩnh táo, anh bắt đầu nhớ đến chuyện hôm qua, quả thực cô gái này cũng không đến nổi tệ. Anh xoay qua nhìn cô, nhưng rất tiếc anh không hề có chút tình cảm nào với Kim Ngọc. Nhìn xuống tấm ra trắng tinh lốm đốm vết đỏ. Anh cảm thấy mình nên để lại một ít tiền để vá màng trinh cho cô, hy vọng cô có thể tìm được người đàn ông khác cho mình.

Anh lấy ra cây bút trong túi áo vest và một mảnh giấy vài dòng cho cô và nhắc nhở cô uống thuốc tránh thai. Cao Lãng viết xong đặt tờ giấy xuống bàn và để 1 xấp tiền lên trên, rồi nhặt quần áo mặc vào và rời đi. Anh căn dặn khách sạn chuẩn bị cho Kim Ngọc một bộ đồ khác và bữa sáng cho cô. Sau đó liền lái xe đi mất.

Đến gần giữa trưa Kim Ngọc mới thức dậy nổi. Thân dưới truyền đến cảm giác đau nhức lạ lùng. Cô không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Kim Ngọc cố sức dùng tay đánh mạnh lên đầu, cuối cùng cô cúng lờ mờ nhớ hôm qua đã được một người đàn ông xa lạ đưa đi đâu đó và nhìn cơ thể của mình đầy những dấu hôn. cô cũng đoán được có chuyện gì xảy ra với mình. Ngay lặp tức Kim Ngọc tìm chiếc điện thoại trong túi xách. Màn hình thông báo 15 cuộc gọi nhỡ của Tiểu Mẫn.

"Alo Kim Ngọc hả mày đang ở đâu vậy. Hôm qua tao đi vệ sinh xong không thấy mày đâu nữa, mày có sao không." giọng của Tiễu Mẫn sốt sắng hỏi Kim Ngọc

Khi nghe thấy giọng bạn mình Kim Ngọc không thể trả lời được gì mà nước mắt trào ra không thể kiềm nén được.

"Mày nhắn cho tao địa chỉ của mày đi tao tới liền" Tiểu Mẫn gấp gáp chạy đến chỗ của Kim Ngọc.