Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 29: Ký ức (1)




Thời tiết không tốt lắm, không một tia sáng nào có thể xuyên qua tầng mây đen dầy đặc. Gió thổi lạnh buốt đến tận da thịt.

Một cô bé khoảng 5 tuổi đang nhanh chóng bước những bước chân gấp gáp, hy vọng có thể đến nhà kịp lúc cơn mưa đổ xuống. Cô bé sợ hãi nắm chắc lấy gấu áo đi ngang qua khu rừng nối giữa trường học và nhà.

"Sột soạt". Có tiếng động ở phía khu rừng khiến cô bé hồi hộp đứng lại. Sự tò mò của trẻ em quả thực còn to lớn hơn nỗi sợ hãi. Cô bé đưa mắt nhìn xung quanh, một con thỏ trắng tinh. Hai tay nó vểnh lên. Chân đạp lên lá khô tạo ra tiếng động. Con thỏ trắng kia nhanh chóng thu hút sự chú ý cô bé.

Cô bé chầm chậm đi đến gần con thỏ, vừa sắp chạm tay vào bộ lông trắng như tuyết kia thì con thỏ quay đầu chạy đi mất, cô bé nhanh chóng đuổi theo mà quên mất mọi thứ.

[Chỉ một chút nữa... một chút nữa thôi.... sắp chạm được rồi...]. Đến khi đuổi kịp con thỏ thì cô bé cũng đã đi sâu vào rừng. Lúc này cô bé mới sợ hãi nhận ra quang cảnh xung qua. Tuy chỉ mới 4h chiều nhưng khu rừng chỉ còn ánh sáng le lói, vì trời sắp mưa lại thêm những tán cây to che chắn.

Cô bé sợ hãi khóc thét lên, càng khóc trời càng tối. Như vậy cũng không được, tâm trí non nớt ấy nghĩ rằng cứ đi thẳng về phía trước sẽ có đường ra. Nhưng phía cô bé đi lại chính là đi sâu hơn vào rừng.

Trời bắt đầu tối dần, cô bé không thể nhìn rõ nữa, chỉ có thể nương tựa vào ánh trăng mờ nhạt mà mò mẫm đi.

Bỗng nhiên vấp phải cái gì đó làm cô bé ngã xuống. Nỗi sợ lại bắt đầu dâng lên, tim đập mạnh, cô bé mò mẫm xung quanh. [Có người sao. Đã chết chưa]

Cô bé bắt chước như trong phim đưa bàn tay rung rẫy lên mũi, có luồn khí nóng chạm vào tay, nhưng với một đứa trẻ 5 tuổi không thể ý thức được cái chết và sự sống là như thế nào. Không thấy động đậy, cô bé liền cho rằng đó là người chết. Quá sợ hãi, cô bé khóc toáng lên.

Đó là một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi. Trên người đầy vết thương như vừa bị ai đó đánh. Cả chân cũng bị gãy nên không thể đi được.

"Làm gì mà ồn ào vậy" chàng trai đưa tay bịt miệng cô bé lại.

"Em là ai, tại sao lại đi vào rừng"

"Anh còn sống à. Em đuổi theo con thỏ thì bị lạc, nhà em ở gần đây, nhưng em không biết đường ra khỏi". Cô bé vẫn còn sụt sùi.

"Chân anh không thể đi được, trời sắp mưa nữa. Phía bên hướng tây có một cái hang, chỉ cần đi đến đó, tối nay chúng ta sẽ an toàn."

"Dạ, vậy em sẽ đỡ anh. Em khỏe lắm đó" Cô bé đưa tay vỗ ngực mình ngây thơ nói.

"Được rồi, em ráng chịu chút nha, cái hang cũng gần đây thôi." chàng trai tựa người vào cô bé, sức nặng của anh đè nặng lên khiến cô bé lảo đảo.

Đi được một đoạn, xem ra con bé cũng hết sức rồi. Những hạt mưa nhỏ, cũng bắt đầu tí tách rơi, càng lúc càng nhiều.

"Cố lên em, chúng ta sắp đến nơi rồi" Chàng trai cố nén đau đớn để đi thật nhanh.

Cuối cùng cũng đã đến nơi, nhưng cả hai người đều bị ướt hết.

Người cô bé lạnh rung lên.

"Lại đây" anh vòng tay qua ôm trọn cô bé vào lòng. Hình như anh cũng lạnh lắm.

"Em ráng chịu một chút, người của anh sắp đến rồi."

"Nhưng ai làm anh bị như vậy"

"Cái con bé nhiều chuyện này, không phải vì tính tò mò mà bây giờ em ở đây với anh sao". Anh cốc vào trán cô một cái rõ đau.

"Ui da, sao anh đánh em". Con bé làm ra vẻ hờn dỗi. Nhìn cử chỉ đáng yêu đó khiến anh bật cười.

"Là bọn người xấu làm đã làm."

"Sau này em lớn lên, em sẽ thật mạnh mẽ để đánh đám người đó giúp anh" Hai mắt con bé sáng lên, chắc lại coi phim nhiều quá rồi đây. Đúng là người ta nói trí tưởng tượng của trẻ em thật phi thường.