Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 21: Mong thời gian đừng trôi




Kim Ngọc nấu xong bữa tối. Cô ngồi vào bàn ăn cơm cùng Cao Lãng.

"Tết em không muốn về nhà sao?"

Nghe Cao Lãng nói đến 2 từ "gia đình" Kim Ngọc cảm thấy thật trớ trêu. Cô còn nơi để trở về nữa sao.

"Tôi không muốn về. Còn anh cũng vậy sao?" Kim Ngọc cười khổ.

"Tôi cũng vậy" Sở dĩ Cao Lãng không về bởi vì mẹ anh muốn chiếm đoạt tài sản của ba anh để chạy theo nhân tình, bà đã cùng hắn âm mưa giết chết cha anh. Bà đã tạo nên vụ tai nạn, nhưng không thể qua mắt Cao Lãng. Anh đã âm thầm điều tra và biết được sự thật nên mẹ anh đã bị cảnh sát bắt đi. Cũng chính từ đó mà anh ghét cay ghét đắng những con người vì đồng tiền mà làm nhiều việc bất lương.

Hôm này là giao thừa nên anh đưa cô và Giai Kỳ đi ngắm pháo hoa. Anh đẩy xe nôi của Giai Kỳ cùng cô đi dạo trên phố. Nhìn họ giống như bao cặp vợ chồng thực thụ khác vậy.

Đến trung tâm thành phố, tấp nập người qua lại, đông đến nỗi chỉ cần đưa nữa cánh tay cũng có thể chạm nhau. Cô vì mãi suy nghĩ về chuyện của mẹ mình lúc sáng nên đi chậm hơn Cao Lãng. Kim Ngọc bị cuống vào dòng người chật kín. Cô sợ hãi đảo mắt tìm anh và Giai Kỳ nhưng chẳng thấy ai nữa. Trước mắt cô toàn người xa lạ.

"Hứa Cao Lãng, anh đang ở đâu" cô lo sợ đến nỗi sắp khóc rồi. Đám đông cứ như vậy vô tình lướt qua cô. Một người đàn ông to lớn đụng phải vai cô một cái rất mạnh. Khiến cô bị té xuống đường. Bọn họ cứ như vậy mà đạp trúng cô.

[Đau quá, thật sự rất đau.] Cô không thể hít thở được, vì đám người kia quá đông. Kim Ngọc cố gắng đứng dậy. Càng lúc hơi thở của cô càng gấp gáp, đôi môi tím tái hé mở, hy vọng có thể may mắn mà thở được một chút.

Nhưng ông trời làm sao dễ dàng cho cô chết như vậy được. Cao Lãng lo lắng đi tìm cô khắp nơi. Anh tức giận đẩy đám người kia ra. Nhất định phải tìm thấy.

Trong lúc vô vọng nhất, cô lại nghĩ đến Giai Kỳ và anh. [ Thật sự hết hy vọng rồi Mong anh có thể chăm sóc Giai Kỳ thay cô.]

Bàn tay anh một lần nữa lại nắm lấy tay cô. Cao Lãng lại là người kéo cô khỏi tuyệt vọng. Lại là niềm hy vọng một lần nữa.

Anh kéo cơ thể mềm nhũng của cô đứng dậy. Cả cơ thể nặng nhọc đổ lên thân người vững chắc của Cao Lãng. Anh gấp gáp mang cô và Giai Kỳ vào một con hẻm vắng người, nhanh chóng sơ cứu cho cô. Cũng may tim của Kim Ngọc chưa ngừng đập.

Cô tỉnh lại, hít lấy hít để. Nhìn thấy Cao Lãng, Kim Ngọc sợ hãi ôm lấy anh. Cao Lãng cũng không đẩy cô ra, anh vòng tay ôm cô vào lòng. "Không có em, ai sẽ cùng anh chăm sóc Giai Kỳ đây."Nhìn thấy bàn tay sưng tím của Kim Ngọc, anh không biết làm sao, chỉ biết xoa nhẹ, mong cô cảm thấy dễ chịu hơn

Kim Ngọc ấm ức khóc nghẹn. "Thật sự em rất sợ. Em còn tưởng cả đời sẽ không còn gặp lại anh và con nữa"

Cao Lãng lau nước mắt, bất giác hôn lên trán Kim Ngọc:" Anh không cho phép, sao em có thể chết được."

Cao Lãng dìu cô ra xe. Anh đưa cô lên ngọn núi gần đó, chờ đợi 12 giờ đêm để xem pháo hoa. Anh mở mui xe lên, để Kim Ngọc có thể nhìn thấy những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm.

"Đẹp lắm đúng không" Cao Lãng ngước mặt lên nhìn những ngôi sao rồi quay sang nhìn Giai Kỳ đang ngủ say trên tay Kim Ngọc.

"Anh xin lỗi vì những chuyện không tốt mà trước đây anh đã làm với em." Cao Lãng khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của cô. Anh thật sự hối hận, cũng bởi vì những vết thương trong lòng, mà anh phải đề phòng với cô. Còn giờ đây, anh lại muốn cho cô một cơ hội. Vì dù gì giữ bọn họ còn có sợi dây liên kết, đó chính là Giai Kỳ.

Kim Ngọc ngại ngùng cúi đầu xuống, không dám nhìn vào đôi mắt đang chăm chú nhìn cô của anh.
"Em hiểu mà, em không trách anh đâu."

Cao Lãng đẩy mặt cô lên. Anh từ từ đặt đôi môi nóng hổi của mình vào môi cô. Kim Ngọc nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô cảm thấy thật may mắn vì ngày đó đã gặp được anh. Đây có lẽ là nụ hôn xuất phát từ trái tim của cả hai người. Cả hai hạnh phúc chìm đắm trong nụ hôn cháy bỏng.

"5...4...3...2...1" cả hai cùng nhau đếm ngược đồng hồ.

"Chúc mừng năm mới" Anh và cô cùng nhau chúc mừng. Đầu tựa vào vai anh, xem pháo hoa. Có mơ Kim Ngọc cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày anh và cô trở nên như vậy. Cô ước khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi. Một nhà 3 người sống vui vẻ bên nhau.