Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 20: Nỗi đau lại đến




Sau khi ngủ một giấc cứ chập chờn vì nhớ đến Giai Kỳ. Kim Ngọc sốt ruột muốn vào xem tình hình như thế nào, cô ngồi dậy rời khỏi giường. Kim Ngọc đi xuống bếp, lục trong tủ lạnh xem có gì nấu được hay không. Cô muốn làm món gì đó cho Cao Lãng ăn. Kim Ngọc quyết định sẽ làm cơm hộp.

Mùi thơm của đồ ăn tràn ngập khắp căn nhà. Cuối cùng thì cũng chuẩn bị xong mọi thứ.

Kim Ngọc một tay mang theo đồ cho Giai Kỳ, một tay xách theo đồ ăn cho anh, cô khệ nệ mang đủ thứ đồ đến bệnh.

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy Giai Kỳ đang đạp đạp cái chân nhỏ, con bé đưa tay vào miệng nút chùn chụt. Đứa nhỏ không ngủ nhưng đứa lớn đang ngủ say sưa, không biết là ba canh con hay con canh ba nữa. Vẻ mặt Cao Lãng mệt mỏi anh nằm áp mặt xuống giường, vòng tay qua Giai Kỳ để con bé không vì lăn lộn mà rơi xuống giường.

Kim Ngọc bế Giai Kỳ lên. Cô hun con bé một cái. "Thật mừng khi được bế con lần nữa" Kim Ngọc hạnh phúc ôm Giai Kỳ vào lòng.

Cao Lãng vẫn còn đang say ngủ. Ánh nắng chiếu vào gương mặt đầy cao ngạo đó, nhìn kĩ thì công nhận anh đẹp thật. Kim Ngọc kê sát mặt Cao Lãng để nhìn ngắm. Chiếc cằm này, cái miệng này , chiếc mũi cao nữa. không có chỗ nào chê được.

Đang chăm chú quan sát, đột nhiên anh cất giọng nói" Sao đẹp trai quá hả" Mắt anh vẫn nhắm, Kim Ngọc giật mình, cô mất thăng bằng lảo đảo. Đang sắp té ra sau, một cánh tay chắc chắn đưa ra đỡ lấy 2 mẹ con cô. Cao Lãng kéo cô ngồi lên đùi mình.

Kim Ngọc hóa thành tượng luôn rồi. Đầu cô nóng đến nỗi như muốn bốc khói. Cao Lãng vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô.

"Anh... anh làm gì vậy" Kim Ngọc nói lấp bấp. Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.

"Chúng ta cái gì cũng làm rồi, có gì mà ngại". Cao Lãng từ phía sau bằng giọng ma mị nói nhỏ vào tay cô. Một luồng điện ở sống lưng Kim Ngọc, khiến cô không khỏi rùng mình.

Cao Lãng từ từ xoay người cô lại. Bọn họ chỉ cách nhau bởi Giai Kỳ. Anh đẩy cằm cô lên từ từ cuối xuống. Đột nhiên tiếng khóc của Giai Kỳ làm Kim Ngọc bừng tỉnh, cô lấy lại bình tĩnh, rời khỏi người anh. Cao Lãng định chọc cô một chút, thấy cô lúng túng như vậy, anh không khỏi bật cười.

Kim Ngọc đánh trống lảng sang vỗ Giai Kỳ. Cô mang hộp cơm đưa trước mặt Cao Lãng. Bởi vì từ tối hôm qua đến bây giờ anh chưa ăn gì cả nên đang rất đói, mặc dù chỉ là vài món đơn giản, nhưng Cao Lãng ăn rất ngon. Chẳng mấy chốc đã hết sạch. Nhìn anh ăn ngon như vậy, Kim Ngọc cảm thấy rất vui.

"Hôm nay Giai Kỳ sẽ xuất viện, em hãy chuẩn bị đi. Tôi đưa hai mẹ con em về. Em chịu khó cho Giai Kỳ uống sữa mẹ nhiều hơn nữa." Cao Lãng ngồi gác chéo đôi chân dài. 2 tay thong thả đút vào túi quần.

"Tôi hiểu ngồi, cảm ơn anh vì mọi chuyện" Kim Ngọc ngồi quay lưng lại cho Giai Kỳ bú sữa. Cô đang cố gắng hết sức để có sữa cho con nhóc.

Tiếng cửa phòng mở ra, bác sĩ bước vào. Cao Lãng nhanh chóng đi đến lấy áo vest của anh che lại cho cô.

" Đây là giấy xuất viện của đứa bé. Người nhà đến làm thủ tục sau đó có thể về"

"Tôi biết rồi" Giọng Cao Lãng hằng học. Tại sao tên bác sĩ này đi vào mà không gõ cửa. Không biết hắn đã thấy gì chưa.

Kim Ngọc nhìn thái độ của Cao Lãng. Quả thật có những lúc trông anh cũng không đến nỗi hung dữ. Anh cũng chu đáo lắm chứ.

Trên đường về Cao Lãng còn mua cho Giai Kỳ một cái xe đẩy, máy lọc không khí, anh còn mua cả đồ sát khuẩn cho cô công chúa nhỏ của mình.

Mọi thứ cứ như vậy êm đềm trôi qua. Vì là gần tết nên anh cũng ở nhà cùng cô trang trí, dọn dẹp mọi thứ. Cao Lãng chăm sóc Giai Kỳ, còn cô thì nấu ăn. Cứ như vậy quan hệ của bọn họ ngày càng tốt đẹp.

Hôm nay là 30 tết rồi. Cao Lãng cùng Giai Kỳ ở trên ghế sofa, anh chọc cho con bé cười nhe cái miệng nhỏ xíu chưa mọc cái răng nào. "Con gái à lớn lên con phải xinh đẹp giống mẹ đó nha." Kim Ngọc nhìn bọn họ vui vẻ, cô mỉm cười, nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông. Kim Ngọc nhanh chóng ra bên ngoài mở cửa. Cô gặp phải một người mà cô không ngờ đến. Đó chính là Tư Duệ, mẹ của cô.

Trông bà xém tí nữa cô không thể nhận ra. Tư Duệ ăn mặc xốc xếch, có lẽ đã mấy ngày bà chưa thay đồ rồi. Hốc mắt sâu hoắm, hai bên má bà hóp lại. Nhìn bà gầy đi thấy rõ. Làn da xanh xao không một chút máu.

" Mày sống ấm êm quá nhỉ?" Tư Duệ nhếch đôi môi mỏng tạo thành nụ cười gian xảo.

"Là mẹ à? sao mẹ ra nông nổi này" Kim Ngọc nhìn mẹ mình không khỏi lo lắng.

"Mày còn gọi tao là mẹ à? Mày thì ở nhà giàu sống sung sướng, để mẹ mày phải chịu khổ như vậy? Lời tao nói mày xem như không có gì à?" Hai mắt Tư Duệ đỏ ngầu. Bà dùng những lời nói cay độc để tổn thương cô.

"Dạ con không quên. Nhưng con không thể làm như vậy được. Mẹ..."

Tư Duệ cắt ngang lời cô: " Mày im đi. Tao không cần biết. Mày không đưa cho tao số tiền đó thì coi như mày mất người mẹ này đi. Bọn côn đồ mấy ngày nay đang truy lùng tao, tao phải sống khổ sở ra sao mày có biết không". Giọng nói giận giữ của bà từ từ dịu đi vì những tiếng nấc nghẹn.

Nhìn bà thê thảm như vậy, cô không biết phải làm sao. Nhưng cũng không nỡ từ chối, dù gì bà cũng là người sinh ra cô. Kim Ngọc đành phải chấp nhận.

"Dạ được rồi, mẹ hãy cho con ít thời gian." Lòng cô rối bời. Một bên là mẹ, một bên là Cao Lãng, cô và anh chỉ vừa tốt đẹp lên một chút, vậy mà...

"2 ngày nữa, mày không đưa số tiền đó cho tao. Bọn chúng sẽ giết tao mất." bây giờ bà không còn tức giận thay vào đó là giọng nói chất chứa đầy nỗi tuyệt vọng. Tư Duệ giờ đây chỉ có thể bám víu vào Kim Ngọc.

"2 ngày nữa mẹ quay lại đi, con sẽ đưa số tiền đó cho mẹ."

"Mẹ chỉ có thể trông cậy vào con" Tư Duệ vỗ vào vai Kim Ngọc, bà cuối đầu lau đi những giọt nước mắt rồi rời đi. Chưa bao giờ bà dịu dàng như vậy với cô.

Kim Ngọc đứng trơ ra, nỗi chua xót tràn ngập trong lòng cô. Tại sao bà luôn mang đến cho cô toàn bất hạnh. Kim Ngọc không biết nên làm gì mới đúng. Cô cảm thấy ngột ngạt khi bị ép làm những việc mà bản thân không muốn làm.

Đến khi nghe giọng Cao Lãng phía sau. "Ai vậy, sao không mời người ta vào nhà." Kim Ngọc cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh tươi cười với anh.

"Người ta hỏi đường đó mà, không có gì đâu anh" Kim Ngọc nhìn mãi hình ảnh anh ôm Giai Kỳ đứng đó. Cô có cảm giác bất an, không dám nghĩ đến thái độ của Cao Lãng nếu bây giờ cô lấy số tiền lớn như vậy từ anh. Liệu cô còn được nhìn thấy lại hình ảnh người cha ấm áp đó của anh một lần nữa không. Nghĩ đến đây tim cô như vỡ vụn.