Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 17: Làm tất cả vì con




Sáng hôm sau, Cao Lãng phải đi đến công ty sớm, sẵn tiện anh ghé qua nhà kho nơi Kim Ngọc ở. Nhìn thấy cô đang nằm kế Giai Kỳ ngủ say, bởi vì tối hôm qua cô phải thức canh cho Giai Kỳ, con bé quấy khóc, vỗ mãi mới chịu ngủ.

Cao Lãng đứng ngắm nghía gương mặt yên tĩnh của Kim Ngọc, trông cô thật trong sáng. Mãi ngắm cô cho đến khi cô trở mình, Cao Lãng giật mình ngồi xuống, như thể đang làm chuyện gì mờ ám. Nhưng tại sao anh phải làm cái bộ dạng ngu ngốc này chứ.

Cao Lãng không hiểu sao lại không nỡ đánh thức cô, nên chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa, lấy cái gói nhỏ mà Kim Ngọc đã chuẩn bị sẵn, treo trên cái móc. Kim Ngọc còn tỉ mỉ ghi hàng chữ to trên đó. Anh khẽ mĩm cười.

Bởi vì mệt mỏi nên Kim Ngọc ngủ tận đến khi bị đánh thức bởi tiếng khóc của Giai Kỳ. Cô cho con bú, rồi mang ra phơi nắng. Kim Ngọc nghe đâu đó rằng ánh nắng rất tốt cho trẻ sơ sinh.

Hôm nay là ngày bận rộn của cô. Đợi đến khi Giai Kỳ ngủ cô mới có thể đi làm việc. Kim Ngọc chuyển đồ đạc của mình lên căn phòng, kế bên phòng Cao Lãng. Căn phòng tuy không to bằng phòng của anh nhưng so với nhà kho thì tốt hơn rất nhiều. Cô sắp xếp đồ đạc vào tủ. Vì ít đồ nên Kim Ngọc nhanh chóng làm xong mọi thứ.

Thời gian rảnh rỗi còn nhiều nên cô tranh thủ giúp mọi người. Kim Ngọc vào bếp nấu bữa tối cùng Tâm Nhi. Nhờ vậy cô biết thêm được vài thông tin về Cao Lãng. Thì ra trước đây tính tình của anh rất vui vẻ nhưng từ khi ba mất, thì tâm tình của anh trở nên trầm lặng ít nói, cũng từ đó mà Cao Lãng bắt đầu uống rượu và hút thuốc. Cô còn biết được anh đã có một hình bóng của ai đó trong tim rồi. Kim Ngọc cảm thấy hơi hụt hẫng trước thông tin này. Nhưng cũng đúng, chỉ tại cô thích mơ tưởng thôi.

Khoảng 7 giờ Kim Ngọc đã dọn ra 1 bàn thức ăn, đây là công sức của cô và Tâm Nhi, cả hai đã mất cả buổi loay hoay dưới bếp. Vừa dọn xong cũng vừa lúc Cao Lãng về nhà.

Anh mang theo cái nôi và một đống đồ dành cho em bé. Nào là đồ chơi, quần áo, sữa, tả,... giống như có bao nhiêu đồ ở siêu thị mà Giai Kỳ sử dụng được Cao Lãng đều mua về hết.

Kim Ngọc nhìn anh khệ nệ ôm một đống đồ, nó nhiều đến độ muốn che hết thân hình của to lớn của anh. Cô vội vàng ra đỡ phụ. Sau khi bỏ được đống đồ đó xuống đất. Anh đi vào bếp rót một ly nước đầy.

"Đây là đồ của Giai Kỳ, tôi không biết em bé cần gì nên mỗi thứ tôi mua một ít, cô xem cái gì cần thiết thì giữ lại, không thì bỏ đi" Sau khi nhận được kết quả ADN, quả thật đó là con của anh và cô. Nếu như vậy anh không thể để con anh thiệt thòi được. Đang miên man suy nghĩ, Cao Lãng vô thức lái xe đến siêu thị rồi mang một đống đồ đó về.

Kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán của Kim Ngọc, nên cô cũng không có gì bất ngờ: "Anh vào ăn cơm đi, nó sắp nguội rồi."

Mọi người đã ngồi vào bàn ăn. Như thường lệ Kim Ngọc vẫn né tránh, mượn cớ cho Giai Kỳ ăn rồi cô mới ăn.

"Cô quay lại bàn ăn đi, rồi cho Giai Kỳ ăn sau" Cao Lãng ung dung gấp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Kim Ngọc không muốn phá vỡ tâm trạng đang tốt của anh nên cũng quay lại bàn ngồi ăn với mọi người. Cả 5 người im lặng chăm chú ăn bữa ăn của mình. Không ai nói lời nào.

Sau khi ăn xong anh và cô mang đống đồ lên phòng. Kim Ngọc sắp xếp đồ đạc lại.

Còn Cao Lãng đang ngồi trên giường cho con bé uống sữa.

"Cô ăn nhiều đồ bổ vào để có sữa, chứ uống sữa bột không tốt chút nào." Anh bế Giai Kỳ lên, hôn vào má nó. Bây giờ nhìn kỹ, con mắt cái miệng cái mũi chỗ nào cũng giống anh.

" Tôi cũng biết việc này. Nhưng không còn cách nào khác. Tôi sẽ cố gắng"

Nhìn cảnh anh bế Giai Kỳ, tự nhiên nước mắt cô rơi xuống. Cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả dâng ngập trong tim cô.

"Tại sao cô khóc? cảm thấy mãng nguyện vì mọi chuyện theo kế hoạch của cô à? cô nên nhớ sau 1 năm cô phải rời đi đấy" Cao Lãng chạm mũi của mình vào chiếc mũi nhỏ nhắn của Giai Kỳ. "Ba sẽ làm tất cả vì công chúa của ba" Con bé lim dim nhắm mắt, như muốn ngủ rồi.

Nhưng anh đâu biết rằng lời nói vừa rồi của anh đã tổn thương Kim Ngọc như thế nào. Cô lau đi nước mắt, gương mặt lạnh lẽo che giấu đi cảm giác đau trong lòng trong cô. Nhưng sao cũng được miễn Giai Kỳ được hạnh phúc đó cũng chính là niềm vui của cô.