Mẹ Ơi! Ba Đâu?

Chương 16: Tôi đồng ý




Cao Lãng ngồi trên chiếc giường to lớn, chắc có lẽ dành cho 3 người ngủ cũng vẫn còn chỗ trống. Anh chống tay lên gối trầm tư suy nghĩ về Kim Ngọc. Tại sao lý trí của anh cho rằng Kim Ngọc là một kẻ tham lam nhưng cảm giác của anh thì không phải như vậy. Anh luôn cảm thấy cô rất thật lòng và không có vẻ gì tham tiền cả. Liệu anh làm vậy có quá đáng với cô lắm không?

Tiếng gõ cửa làm ngắt quãng suy nghĩ của Cao Lãng. Mở cửa ra đã thấy Kim Ngọc đứng khép nép ở cách xa rồi.

"Cô cứ vào phòng, tôi không làm gì cô đâu." Cao Lãng không hiểu tại sao nhìn cô như vậy anh cảm thấy rất buồn cười, vì chuyện hôm qua mà cô lại sợ anh như vậy sao. Nhưng rất nhanh cảm xúc của anh đã khôi phục, đôi mắt màu hổ phách kia lại thâm trầm như trước đây.

Kim Ngọc đi lại ghế nhưng không dám tùy tiện ngồi vì sợ mình dơ bẩn không xứng đáng để ngồi vào chiếc ghê gỗ được chạm khắc công phu và sang trọng như vậy.

Kim Ngọc đừng đó mãi không chịu ngồi cuối cùng Cao Lãng cũng phải lên tiếng:" Cô ngồi đi. Đây là bảng hợp đồng lần trước tôi có nói với cô. Cô hãy ký vào đi."

Cao Lãng to lớn đứng trước mặt cô, che hết tầm nhìn của Kim Ngọc. Anh cúi xuống đặt tờ giấy lên bàn. Lúc này khoảng cách của cả hai gần đến độ Kim Ngọc có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh. Tim cô khẽ rung lên.

Kim Ngọc cầm tờ giấy chăm chú đọc thật kỹ lưỡng. Cao Lãng không khỏi bật cười. Không lẽ cô không tin anh sao. Cô có gì để anh lừa gạt chứ.

"Tôi ký xong rồi. Nếu không còn gì, tôi xin phép đi trước." Kim Ngọc đặt lại tờ giấy xuống bàn đang định đứng dậy rời đi. Cô không muốn ở trong căn phòng này thêm phút giây nào nữa. Bởi vì sự căng thẳng mỗi khi đối mặt với anh làm cô không thở nổi nữa.

Bất ngờ Kim Ngọc cảm thấy trên vai mình có một sức nặng khiến cô không nhúc nhích được: " Khoang đã, ngày mai buổi sáng tôi sẽ ghé qua, để lấy tóc hoặc móng tay của Giai Kỳ. Cô hãy chuẩn bị đi nhé"

Kim Ngọc gật đầu, rồi đi ra khỏi cửa, để lại Cao Lãng đang suy nghĩ điều gì đó. Anh nói theo bóng lưng mảnh mai của cô. "Ngày mai cô hãy dọn đến căn phòng kế bên mà ở. Con cô ở trong căn phòng tồi tàn đó mà xảy ra chuyện gì, hóa ra người ta lại cho rằng tôi ác độc." Cao Lãng trong lòng ít nhiều cũng đã mềm yếu đi rồi, nhưng bên ngoài anh không muốn mình bị mất mặt, nên suy nghĩ ra lý do cho hợp lý.

Kim Ngọc cũng không để lộ niềm vui ấy ra ngoài, sợ anh một lần nữa nghĩ cô tham tiền của anh. Tuy trong lòng cô rất bất ngờ, không hiểu tại sao anh thay đổi thái độ như vậy. Nhưng dù lí do là gì cô cũng rất vui

"Cảm ơn anh" gương mặt Kim Ngọc vẫn bình lặng như thế. Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại.

Anh cảm giác trong lòng có chút hụt hẫng. Anh hy vọng có thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô đối với Giai Kỳ một lần nữa.

Cao Lãng đi ra ban công định hút thuốc, vô tình nhìn thấy bóng dáng Kim Ngọc đang vui mừng vừa đi vừa hát của cô.

" Thật ra con người cô là gì đây chứ? " Cao Lãng thì thầm hỏi lấy chính mình. Trong lòng anh dâng lên cảm giác ấm áp lạ lùng. Anh có hơi bất ngờ, tại sao đứng trước mặt anh và con người này của cô lại khác nhau như vậy.