Nhạc Diễm nghe Vô Ưu nói xong, gật đầu nói:
"Chín tháng hả? Vậy cứ viết như thế đi.”
Cậu bé vừa nói, vừa cầm chiết bút trên tay Vô Ưu bắt đầu viết lả tả lên giấy. Một lúc sau, cậu đưa tờ giấy mình đã viết xong cho Vô Ưu, kiêu hãnh nói:
"Mẹ xem được chưa!"
Trong vòng mười tháng tính từ hôm nay, nếu cô Nhạc Vô Ưu sinh con, bất luận là đứa trẻ sống hay chết, trai hay gái, khỏe mạnh hay bệnh tật, toàn bộ sẽ thuộc về ngài Phương Đông Kỳ. Cô Nhạc Vô Ưu cũng không có quyền giám hộ đứa trẻ. Nói miệng không có bằng chứng, viết cam kết để làm chứng! Người viết cam kết … Ngày … tháng … năm…
"Được! Cái này được! Mẹ ký đây."
Vô Ưu nói, cầm bút ký tên mình lên đó xong đưa cho Tô Mỹ Hoa. Tô Mỹ Hoa nhìn qua, không phát hiện ra điều gì khác thường, nghi ngờ liếc nhìn Vô Ưu một cái rồi chuyển cho Phương Đông Kỳ. Phương Đông Kỳ xem xong, bắn ánh mắt về phía Nhạc Diễm, sau đó uy nghiêm hỏi:
"Cháu mấy tuổi?"
Đứa bé mấy tuổi mà có thể nhận biết được nhiều chữ như vậy, hơn nữa chữ viết còn khá đẹp, điều khoản lại tương đối rõ ràng. Cái này nhìn thế nào cũng không tương xứng với vẻ bề ngoài của cậu bé.
Thiên tài nhỏ tuổi!
Bốn chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Phương Đông Kỳ. Điều này không chỉ khiến ông ta sinh ra nghi ngờ thôi. Phải biết rằng trên thế giới vốn không có nhiều thiên tài, huống hồ vẻ ngoài của cậu bé và con trai ông lại giống nhau đến tám phần. Điều này thật sự rất khó để ông ta không liên tưởng, nghi ngờ!
"Tôi hả? Tôi mười hai tuổi!"
Tên nhóc thông minh kia ngay lập tức đã nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, nên vội vàng trả lời.
Mười hai tuổi!
"Mày nhiều tuổi như vậy sao?"
Tô Mỹ Hoa lại cả kinh lần nữa hô lên, giống như thật sự rất khó tin. Mà Vô Ưu cũng nói vào:
"Bé Diễm, con nhớ nhầm rồi! Sao con có thể mười hai tuổi hả!"
Xong đời rồi!
Không phải đầu óc càng ngày càng nhanh nhạy sao? Mới vừa rồi còn như cá gặp nước, bây giờ không phải đã bị lòi đuôi vì cái chuyện ngớ ngẩn này chứ?
Phương Đông Dạ nghĩ vậy, bắt đầu lo lắng nhìn về phía Vô Ưu, hy vọng cô có thể xoay người lại nhìn anh một cái, như vậy anh có thể nháy mắt ra hiệu cho cô. Nhưng Vô Ưu thật sự rất chuyên tâm, không hề có một chút biểu hiện nào là sẽ quay lại nhìn anh cả. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu chuẩn bị mở miệng, có một cảm giác thành công sắp đến sau một hồi cố gắng, rất có thể sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
...
"Mẹ, con mười hai tuổi mà!"
Nhạc Diễm vùng vẫy lần cuối, nhưng Vô Ưu vẫn không đồng tình mà phản bác lại:
"Lại vẫn mười hai tuổi! Con thật sự ngốc hết thuốc chữa rồi, nghĩ kỹ lại xem rút cuộc mình bao nhiêu tuổi hả!"
Đáng nghi!
Có vấn đề!
Phương Đông Kỳ chứng kiến màn này, trong lòng ông ta, sự nghi ngờ đối với Nhạc Diễm càng lúc càng sâu đậm. Vô Ưu vỗ một phát lên cái đầu nhỏ của Nhạc Diễm, giận tái mặt nói:
"Đồ ngốc! Hôm qua vừa mới sinh nhật mười ba tuổi, sao lại có thể mười hai hả!"
Ạch?
"Mười ba!!!"
Tiếng kêu kinh hãi lần này không phải của Tô Mỹ Hoa, mà là của Phương Đông Kỳ, bởi vì Tô Mỹ Hoa đã sợ đến mức ngây người hoàn toàn rồi. Miệng bà ta bởi vì giật mình mà đã mở ra hết cỡ, thật nghi ngờ có phải cằm bà ta đã rớt xuống rồi hay không nữa.
"Oh, đúng vậy nha, haha, con quên mất..."
Nhạc Diễm gãi gãi cái đầu đơ đơ của mình, nhìn Vô Ưu cười ngây ngốc. Hành động này nói không phải khoác lác, thật giống y như thật. Diễn xuất của cậu bé vô cùng tự nhiên, hơn nữa vẻ mặt sinh động, lập luận lại sắc sảo, rất có tư thái của một diễn viên nhí chuyên nghiệp!
...
Có lớn mà không có khôn!
Phương Đông Kỳ nhìn Nhạc Diễm tiểu la bặc đầu(*), lộ ra ánh mắt khinh bỉ. Uổng cho ông ta vừa rồi còn tưởng cậu bé là thiên tài nhỏ tuổi, không ngờ lại là một quả bí đao lùn! May mà khuôn mặt nó cũng không tồi, hơn nữa bây giờ mẹ nó cũng có không ít tiền, nếu không thật nghi ngờ nó sẽ không lấy được vợ.
(*) ‘Tiểu la bặc đầu’ hay ‘đầu củ cải’ – ám chỉ người nhiều tuổi nhưng trông vẫn giống như một đứa trẻ 4, 5 tuổi.
"Chúng ta đi! Ngày mai chúng ra sẽ mời người có chuyên môn đến bảo vệ cái thai!"
Phương Đông Kỳ nói xong, đứng lên còn muốn chạy. Vô Ưu vội vàng hô:
"Không được làm thế!"
Sau đó thấy ánh mắt bất mãn của Phương Đông Kỳ nhìn mình, Vô Ưu cười nói:
"Tôi đã thề là không bước vào nhà Phương Đông các người, còn nhớ chứ?"
Cô nói xong, thấy ánh mắt nghi vấn của Phương Đông Kỳ thì giải thích:
"Nếu tôi đã nói không đi, thì đương nhiên tôi sẽ giữ lời hứa không đi!"
"Tôi sẽ không để cho cô làm thương tổn đến đứa bé!"
Giọng Phương Đông Kỳ lạnh như băng, thông minh nói:
"Hừ, cô cho rằng giết chết đứa bé là có thể kiếm không được một triệu sao? Tôi sẽ không để cô có cơ hội đó đâu!"
Vô Ưu nghe Phương Đông Kỳ nói xong, kêu to oan uổng:
"Sao ông có thể nói như thế được? Chỉ cần đã có đứa trẻ, thì nhất định sẽ sinh ra, sao tôi có thể ‘kẹp búp bê’ được? Đó là mưu sát nha! Nhạc Vô Ưu tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện nhẫn tâm như thế!"
Vô Ưu nói lời lẽ chính nghĩa, Phương Đông Kỳ hừ lạnh một tiếng nói:
"Tốt nhất là như thế!"
Lúc ông ta nói những lời này, trong ánh mắt ngập tràn sự khinh thường, giống như đang châm chọc lời nói chính nghĩa của cô vậy.
Một người bán cả cốt nhục của chính mình, nhưng vẫn không hề có cảm giác hổ thẹn thì nói chuyện ‘kẹp búp bê’ là mưu sát gì chứ, toàn là dối trá!!!
...
"Nếu ông lo lắng, tôi sẽ viết thêm cho ông vài chữ: ‘nếu như tôi ‘kẹp búp bê’, tôi sẽ trả lại tiền cho ông vô điều kiện, thế nào hả?"
Vô Ưu cũng nhìn ra sự khó chịu của Phương Đông Kỳ, nên vội vàng chủ động đề xuất thêm điều khoản mới vào bản cam kết. Suy nghĩ của cô là, trong buôn bán, tốt nhất vẫn là làm cho cả hai bên đều hài lòng thì mới hoàn mỹ được. Cô thương lượng rất tốt! Ha ha...
Phương Đông Kỳ nhìn bộ dáng sảng khoái của Vô Ưu, lạnh lùng nói:
"Không cần! Cô tự nhớ kỹ những lời này là tốt rồi. Ngày mai tôi sẽ cho một người tới phục vụ, chăm sóc việc ăn uống hàng ngày cho cô, cho đến khi cô sinh ra đứa bé mới thôi. Trong mấy ngày tới, nếu cô để tôi phát hiện ra cô gây chút bất lợi nào cho đứa bé, Phương Đông Kỳ nhất định sẽ không bỏ qua cô!"
Oa!
Phải sợ nha!
Vô Ưu nhìn bộ dáng đe dọa của Phương Đông Kỳ, không nhịn được cúi đầu. Cô thật sự, thật sự, thật sự, rất rất rất sợ sẽ không nhịn được mà bật cười một trận nha!!
Phương Đông Dạ xem tình hình đến lúc này, cảm thấy huyên náo cũng đã đủ rồi, cho nên đứng dậy nói:
"Hôm nay đến đây thôi, có chuyện gì hẹn thời gian với thư ký trưởng Bùi, qua công ty nói chuyện!"
"Chúng ta đi!"
Phương Đông Kỳ cũng không muốn ở lại thêm nữa. Ông ta chỉ cần nhìn thấy Vô Ưu coi tiền như mạng, lại thấy đau đầu! Thật sợ đứa trẻ cô sinh ra, cũng có cái đức hạnh này. Cho nên, trước khi tính đến chuyện liên hôn với tập đoàn ‘Thiên Hạ’, quan trọng hơn vẫn là tìm người chăm sóc Nhạc Vô Ưu đã. Ông ta nhất định phải tìm một người chuyên nghiệp nhất, như vậy đứa bé cô sinh ra mới là đứa bé khỏe mạnh nhất.
Một nhân viên phục vụ 24/24, bất cứ lúc nào, để nấu cơm, quét dọn vệ sinh, giáo dưỡng thai, không thiếu một thứ gì!
Phương Đông Kỳ vừa bước vội ra khỏi cửa, vừa nghĩ tới việc bố trí nhân viên, có thể nói là vô cùng chu toàn, bởi ông ta muốn cháu mình được bình an sinh ra!
"Lão gia, chờ tôi với, lão gia!"
Tô Mỹ Hoa thấy Phương Đông Kỳ đi càng lúc càng nhanh, tốc độ của bàn chân ông như sinh ra gió thì ‘gào khóc’ gọi! Bà ta vốn là người Phương Đông Kỳ yêu thương nhất, bây giờ thì hay rồi, ông sắp có cháu nên không cần bà ta nữa. Không được! Bà ta tuyệt đối không thể để Nhạc Vô Ưu sinh đứa bé đó ra được. Nếu đứa bé được sinh ra, địa vị của mẹ con bà ta sẽ không được đảm bảo nữa!
Nghĩ vậy, trong mắt Tô Mỹ Hoa hiện lên tia độc ác!
...
Ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . .
Phương Đông Kỳ và Tô Mỹ Hoa rời đi, cửa vừa được đóng vào, Vô Ưu liền ngẩng đầu lên, trên mặt hiện rõ vẻ đang nín cười. Cô thấy đã an toàn thì phá ra cười, tiếng cười từ bé chuyển sang lớn, sau càng lúc càng lớn hơn! Cuối cùng, cô nằm lăn lộn trên ghế cười!
"Ha ha, em nha!"
Phương Đông Dạ nhìn bộ dáng tinh quái này của Vô Ưu, không nhịn được cũng bật cười. Anh đã hận cha nhiều năm như vậy, oán cũng oán nhiều năm rồi, hôm nay nhìn thấy bộ dạng ông bị Vô Ưu trêu đùa, lần đầu tiên anh có cảm giác ông gần gũi như vậy. Ông không còn cái dáng vẻ duy ngã độc tôn(*), lời nói chính là thánh chỉ, không cho người khác được quyền chất vấn nữa.
(*)Duy ngã độc tôn:
Duy ngã: là cái Ta hay còn gọi cái Tôi, cái của Tôi, cái của Ta
Độc tôn : là kẻ duy nhất được tôn sùng, ngoài ra còn có những nghĩa như là: tôn trọng, tôn vinh, tôn qúy, uy quyền nhất….
=> Túm lại là: coi cái tôi của mình là trên hết, mình là nhất nhất.
Hôm nay ông chính là bậc cha mẹ bình thường, xấu xa, lóng ngóng!
"Ôi trời, ôi trời..."
Vô Ưu cười rất lớn, đã hút không ít khí lạnh vào trong, bụng lại bắt đầu khó chịu rồi. Nhạc Diễm nhìn cô, nói không đàng hoàng:
"Đắc ý quên mình rồi!"
Cậu bé nói xong, nhìn Vô Ưu nhe răng cười, sau đó hỏi ngây ngốc:
"Mẹ, không phải là mẹ có thật đấy chứ? Có khả năng nha!"
Cậu còn nhớ rõ lần trước hai người bọn họ ở trên thuyền, hình như ư ư ư… ư ư ư nha.
Bốp!
"Có khả năng cái rắm í! Thân thích của mẹ đến rồi!"
Trước vẻ ngờ vực của Nhạc Diễm, Vô Ưu tát cho cậu một cái, đồng thời nói lý do không có khả năng cho cậu nghe. Nhạc Diễm nghe đến đây mới hiểu, hóa ra là như vậy. Cậu bé vội vàng đưa ly nước ấm tới trước mặt Vô Ưu, nói:
"Trước kia ngoại trừ giường thường xuyên bị bẩn ra thì mẹ đâu có bị đau bụng kinh đâu!"
Bốp!
"Con là một tên quỷ nhỏ, sao lại biết điều đó hả!"
Bởi vì câu nói “đau bụng kinh’ của Nhạc Diễm, mà Vô Ưu lại cho cậu thêm một cái tát nữa. Tên nhóc kia quả là oan uổng muốn chết. Phải biết rằng, sở dĩ cậu biết được cái đó, cũng không phải là để chăm sóc cho cô sao? Đúng là không có đạo lý mà.
Nhạc Diễm thấy Vô Ưu ức hiếp mình, bực mình nói:
"Người phụ nữ ngốc nghếch, con cho mẹ biết nha, nếu mẹ còn đánh con thành ngốc như mẹ, để xem sau này ai sẽ phụng dưỡng mẹ hả!"
Vô Ưu cười, nghĩ một lúc sau đó cười hắc hắc gian trá nói:
"Mẹ không cần con nuôi. Bây giờ mẹ là phú bà nhỏ rồi, con quên sao?"
Cô nói xong, còn không quên nhíu nhíu mày đắc ý, ngay cả chuyện đau bụng cũng quên mất!
...
"Được rồi, không ầm ĩ nữa. Anh đi lấy xe, chúng ta đến bệnh viện xem qua một chút."
Phương Đông Dạ nói xong, đứng dậy không cho phép cự nói với Vô Ưu và nhà Nhạc Diễm:
"Nhanh lên một chút."
Nhạc Diễm không có ý kiến gì, nên cũng đứng dậy, trong khi Vô Ưu vẫn ngồi làm tổ trên ghế solan, bộ dáng xem ra không dậy nổi rồi.
Nhạc Diễm nhìn bộ dáng này của mẹ, cười hỏi:
"Sao vậy? Không phải là mẹ sợ gặp bác sĩ đấy chứ?"
Tên nhóc kia chỉ đoán bừa như thế, chứ không phải khẳng định. Điều này cũng có nguyên nhân nha, vì trước đây cậu chưa từng thấy mẹ bị bệnh bao giờ. Vô Ưu trước đây tuy ngốc nghếch, nhưng lại rất ít khi bị bệnh. Cho dù có dịch cảm cúm, cả một tiểu đội bị cảm nhưng duy chỉ có cô là vẫn không có chuyện gì.
Bà nội đã hình dung Vô Ưu như thế này: người phản ứng chậm, thân thể cũng phản ứng chậm. Gặp phải chuyện gì, cô còn chưa phản ứng kịp thì chuyện cũng đã qua! Cuối cùng đưa ra kết luận là: người ngốc ít phiền não, đần độn không bị ốm!!!
"Mẹ mới không sợ gặp bác sĩ!"
Vô Ưu ngẩng đầu, nói lớn tiếng với Nhạc Diễm. Nhạc Diễm có chút bất ngờ trước phản ứng kích động của Vô Ưu, vì vậy cậu nhìn về phía Phương Đông Dạ, hy vọng anh tới khuyên giải bà mẹ bảo bối này.
Phương Đông Dạ đi tới bên cạnh Vô Ưu ngồi xuống, sau đó cười nói:
"Sao vậy? Bị bệnh không đi khám bác sĩ thì sao được?"
Vô Ưu trả lời bằng cách, ngồi dính chặt trên ghế salon, không thèm nhìn anh, im lặng biểu đạt cho sự cự tuyệt của mình.
Chuyện gì xảy ra đây?
Phương Đông Dạ nhìn về phía Nhạc Diễm, mà Nhạc Diễm chỉ lắc lắc đầu.
Sau khi tự hỏi một lúc, Phương Đông Dạ liếc nhìn chiếc điện thoại, rồi nháy nháy mắt với Nhạc Diễm. Nhạc Diễm hiểu ý gật đầu, sau đó cầm chiếc điện thoại di động của Phương Đông Dạ trên bàn lặng lẽ đi về phía phòng ngủ...
"Alo, dì Luky hả. Cháu là Bé Diễm đây, bà có ở đó không ạ?"
Không sai! Cậu bé muốn cầu cứu bà đang ở Canada. Mặc dù cậu cũng không muốn để bà biết mẹ bị bệnh, nhưng cũng không thể cứ thế kéo mẹ đi được? Hơn nữa, nhìn bộ dáng của mẹ cũng không đáng ngại lắm, cho nên sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, cậu mới quyết định gọi cuộc điện thoại này.
"Bà nội, bà không sao chứ? Bà có muốn gặp Vô Ưu và Bé Diễm không?"
Bên trong một phòng bệnh của bệnh viện ở Canada, mặt mày bà lão càng thêm hốc hác... Luky nhìn trong mắt bà đầy khát khao, biết trong lòng bà rất muốn, cô đọc được, bà không thể dứt bỏ được điều gì.
"Không! Không được nói với bọn chúng."
Chỉ một câu nói của bà lão, giống như đã tiêu hao chút sức lực cuối cùng, con ngươi trong mắt quay vòng sáng rực.
"Mẹ, con sai rồi. Mẹ! Là con bất hiếu!"
Nhạc Thiên Hàng nhìn bà lão hấp hối thì quỳ thụp xuống đất. Bà lão không nhìn ông, nhìn sang phía Hạ Mỹ Hà đang đứng một bên lặng lẽ rơi lệ nói:
"Con dâu, sau này hãy chăm sóc Thiên Hàng. Tiểu Khải và Tiểu Hoàn đều là những đứa trẻ tốt." Một câu nói đã biểu lộ sự công nhận của bà.
Người sắp chết lời nói cũng trở nên lương thiện!
Có lẽ, bà không muốn chết rồi mà vẫn không buông tha cho người khác. Người chết cuối cũng vẫn phải chết, sao có thể để lại cho người còn sống những điều lo nghĩ? Con trai mình nợ mẹ con Vô Ưu, bà sẽ xuống đó trả nợ thay nó.
"Mẹ!"
Hạ Mỹ Hà quỳ gối xuống trước giường bà lão, lần đầu tiên cố lấy hết dũng khí để bật lên tiếng ‘mẹ’ đã khát vọng từ lâu. Bà lão cố sức đáp lại bà ta một tiếng ‘được’, sau đó trên khuôn mặt tái nhợt hiện một mảng hồng.
Hồi quang phản chiếu!(*)
(*) Hồi quang phản chiếu ~ phóng ánh sáng ra ngoài:
Nhiều người lúc sắp chết, hoặc tưởng rằng sắp chết , bỗng thấy cả cuộc đời của họ hiện ra trước mắt, đầy chi tiết và tuần tự như một cuốn phim. Điều lạ: cuốn phim của cả cuộc đời mà chỉ kéo dài khoảng hai phút.
Nghĩ đến từ này, trong lòng mọi người đều run lên, giống như đã linh cảm thấy điều gì đó...
"Bà nội."
"Bà nội."
Cả hai người Luky và Nhạc Khải mỗi người nắm một tay bà lão, không kiềm chế được lệ đã chảy xuống mặt. Bà lão mỉm cười với bọn họ, giọng nói có vẻ như đã có chút khí lực:
"Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan." Sau khi nói xong, giương mắt nhìn về phía cửa. Mặc dù bà lão không nói gì, nhưng mọi người đều biết bà đang chờ đợi điều gì.
dingdingdingd-dingbaaanambabaabaabanooumba
wh-wha-what qoinaon-on
dingding
. . .
Điện thoại! Điện thoại của Luky lúc này vang lên...