"Bé Diễm!"
Vô Ưu quay đầu nhìn Nhạc Diễm gọi. Nhạc Diễm vội vàng đáp:
"Sẽ có ngay."
Cậu bé nói xong đứng dậy đi thẳng vào thư phòng tìm giấy bút, trông vẻ quen thuộc giống như đây chính là nhà của cậu vậy.
Phương Đông Kỳ nhìn Vô Ưu “thấy tiền sáng mắt”, cơn tức giận không hiều từ đâu ùn ùn kéo đến, cuối cùng ông ta không thể nhịn được nữa, nhìn Phương Đông Dạ nói:
"Loại phụ nữ như thế này, rút cuộc thì có cái gì để anh thích chứ? Anh ở cùng với cô ta chính là để chọc tức tôi đúng không?"
Lúc này hoàn toàn có thể hình dung là Phương Đông Kỳ đã tức giận đến dựng râu trừng mắt rồi. Phương Đông Dạ lạnh lùng nói:
"Tôi sẽ không vì lý do vớ vẩn đó mà làm chuyện này!"
"Anh… rút cuộc là anh muốn thế nào hả? Còn muốn ở cùng với loại phụ nữ vì tiền mà ngay cả cốt nhục của mình cũng mang ra bán sao?"
Phương Đông Kỳ vừa gào thét, vừa làm cho chính mình bình tĩnh lại, vì sợ huyết áp của mình tăng cao. Phương Đông Dạ gật đầu nói:
"Hết cách rồi, tôi thích cô ấy, nên dù cô ấy có làm chuyện gì tôi cũng không để ý!"
"Anh…… anh..."
Bộ dáng ‘si tình’ của Phương Đông Dạ khiến cho Phương Đông Kỳ tức giận vô cùng, nhưng ông ta cũng không dám mắng Phương Đông Dạ không có tiền đồ, mà trừng mắt nhìn Vô Ưu, giống như Vô Ưu mới là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này vậy. Đối mặt với ánh mắt chán ghét của ông ta, Vô Ưu vẫn thờ ơ như trước, cầm tờ chi phiếu lên thưởng thức, giống như cứ nhìn thì nó sẽ biến thành nhiều hơn vậy!
...
"Mẹ, đây nè!"
Nhạc Diễm cầm giấy bút đi ra, chạy đến đưa cho Vô Ưu. Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm cười rạng rỡ, nói:
"Ha ha, người ta thường nói một chữ đáng gián ngàn vàng, một chữ của mẹ đây cũng không chỉ đáng giá ngàn vàng nha?"
"Uhm, uhm, đúng vậy."
Một triệu nha! Nhạc Diễm nghĩ thế gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Vô Ưu thấy Nhạc Diễm tán thành, lập tức cười nói:
"Ha ha, vậy sau này con không được chế nhạo chữ viết của mẹ tròn tròn xấu xấu nữa đấy."
Trước yêu cầu của Vô Ưu, Nhạc Diễm lại tán thành:
"Có lý! Mẹ, hay là hôm nào mẹ viết vài chữ, đóng khung rồi treo lên đi."
"Ha ha ha, có lý!"
Vô Ưu và Nhạc Diễm hai người kẻ tung người hứng, đúng y xì hai kẻ tham tiền!
...
"Chín tháng mười ngày sau, đứa bé được sinh ra sẽ để Phương Đông Kỳ mang đi! Tôi sẽ từ bỏ tất cả các quyền lợi đối với đứa bé! Nói miệng không có căn cứ, viết giấy cam kết này làm bằng chứng!"
Vô Ưu viết xong, cầm lên đọc một lượt, sau đó nhìn quét qua mọi người, thấy tất cả đều không có ý kiến gì thì hào phóng ký tên mình lên đó. Cô nghiên cứu một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn, lại viết thêm một dòng ghi chú:
Giá trị hiệu lực: 9 tháng, quá thời hạn sẽ không còn giá trị!!
"Đây!"
Vô Ưu đưa tờ cam kết cho Tô Mỹ Hoa. Lần trước đã bị lừa một lần, nên lần này Tô Mỹ Hoa học thông minh, bắt đầu nghiên cứu tờ giấy cam kết của cô. Bà ta cũng không muốn lại bỏ ra một triệu để mua một tờ giấy vụn về! Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, bà ta cau mày nói:
" ’Giá trị hiệu lực’ này là có ý gì hả? Sẽ không phải là cô sinh đứa trẻ xong, là nó đã mất hết hiệu lực đó chứ?"
Tỉnh táo! Thật tỉnh táo!
"Đưa tôi xem!"
Phương Đông Kỳ nghe Tô Mỹ Hoa nói thế chìa tay ra. Sau khi nhận tờ giấy Tô Mỹ Hoa đưa, ông ta nghiên cứu cẩn thận một lúc, nói:
"Nhạc tiểu thư, Phương Đông Kỳ tôi đã rong ruổi trên thương trường nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ mắc một sai lầm hai lần đâu!"
Ông ta nói xong, dùng ánh mắt lợi hại nhìn Vô Ưu, giống như Vô Ưu là một kẻ tiểu nhân rất giỏi dùng kế vậy!
Bên này bọn họ công kích Vô Ưu không nói làm gì, mà ngay cả Nhạc Diễm cũng hùa theo gây rối:
"Mẹ, mẹ như vậy là không đúng rồi! Sao có thể như thế được chứ!"
Mặc dù cậu bé nói thế, nhưng trong mắt, vẻ mặt đều là tươi cười, bởi vì cậu nhìn thấy, Vô Ưu không hề để tâm đến lời nói của bọn Phương Đông Kỳ.
Quả nhiên, sau khi Vô Ưu thấy bọn họ thi nhau công kích, cô giơ tay lên, nghiêm túc nói:
"Dừng lại!"
...
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh! Cuối cùng nhìn về phía Vô Ưu. Vô Ưu cười nói:
"Tôi nghĩ bản cam kết này có chút vấn đề, nhưng mà, tôi phải nói rõ trước. 9 tháng sau sinh đứa trẻ xong, các người mang đi rồi, vậy một năm sau, hai năm sau đó, đứa con tôi sinh ra chẳng lẽ cũng đều đưa hết cho các người sao?"
Còn có thể nghĩ ra điểm này, không tệ nha!
Phương Đông Dạ từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì, sau khi nghe thấy Vô Ưu nói thế, không nhịn được nhíu mày tán thưởng.
"Cô, ý cô không phải là nói, sau này cô sẽ lại sinh con cho Phương Đông Dạ nữa đó chứ?"
Lúc này mắt Tô Mỹ Hoa thật sự đã trợn trừng trừng rồi. Trước sự tức giận của bà ta, giọng Vô Ưu vẫn nhẹ nhàng, đều đều:
"Đừng kích động, đừng kích động. Có chuyện gì cứ từ từ nói."
Cô nói xong, cười giải thích:
"Tôi cũng đã nói rồi, đây là chuyện ‘thuận mua vừa bán’! Đứa trẻ của nhà Phương Đông các người đáng giá như vậy, dĩ nhiên tôi sẽ rất sẵn lòng sinh vài đứa rồi! Có điều là, đến lúc đó bà có còn muốn mua nữa không thôi."
"Cô… cô… cô muốn dựa vào việc bán trẻ con để sống hả? Rút cuộc, cô có cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của mình không hả?"
Trước vẻ ‘da mặt dày’, ‘không biết xấu hổ’ của Vô Ưu, Tô Mỹ Hoa hết sức tức giận. Mà ngay cả Phương Đông Kỳ, sắc mặt cũng có thể nói là vô cùng khó coi! Vô Ưu nhìn thấy sự kích động của bọn họ, bực mình nói:
"Này, rút cuộc là các người có mua không hả? Không mua thì tôi đi đây!"
Khách hàng là Thượng Đế!
Xem ra câu nói này không đúng rồi! Hiện tại Vô Ưu đang ‘bán con’, nhưng lại xem như là giỡn chơi nha!
...
"Mua! Viết lại giấy cam kết đi."
Sau một hồi im lặng, gia trưởng (người quyết định trong nhà) Phương Đông Kỳ đã đưa ra quyết định hạ lệnh. Vô Ưu cười nói:
"Ha ha, vậy thì được rồi."
Cô vừa nói, lại một lần nữa cầm bút lên, vừa suy nghĩ phải viết như thế nào, vẫn không quên nói:
"Sau này nếu tôi lại nôn tiếp, tôi sẽ cho người thông báo cho các người!"
Nôn!
Đích thị là phản ánh đang có thai nha!
Cho người thông báo cho bọn họ!
Dĩ nhiên là để bảo họ mang tiền đến mua rồi!
Phương Đông Kỳ nghĩ vậy, đắc ý nhìn Vô Ưu, lạnh lùng nói:
"Cô sẽ không có cơ hội này nữa đâu!"
Đối với vẻ khẳng định của ông ta, Vô Ưu chỉ đáp lại bằng nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Lão già, ông quản trời quản đất, lại còn quản cả việc tôi ị hay đánh rắm thối sao? Hơn nữa, người ta ăn ngũ cốc nguyên hạt, chỗ đó sao không thể có bệnh được? Nôn thì rất bình thường nha!
"Ai da, bây giờ phải viết như thế nào mới có thể ngắn gọn súc tích mà vẫn thấu tình đạt lý đây?"
Vô Ưu lấy bút gãi nhẹ nhẹ lên đầu, vắt óc suy nghĩ. Mà Nhạc Diễm giống như ngây thơ hỏi:
"Mẹ, sinh một đứa bé thì mất thời gian bao lâu?"
Vô Ưu nghĩ một chút, trả lời:
"Từ lúc mang thai đến khi sinh nở là chín tháng mười ngày. Sao vậy?"
Hai mẹ con này, sẽ không thật sự đang nghĩ dựa vào việc này để sống đó chứ?!
Tô Mỹ Hoa nghe hai mẹ con bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng khóc thét lên suy nghĩ.