Thẩm Trác Di đứng ở sảnh sân bay, yên lặng nhìn người kia cúi đầu kéo hành lý bước vào cổng an ninh, hôm nay cô ấy vén tóc lên, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, tuy rằng đã cố gắng làm cho khí đen không còn quanh quẩn nhưng lâu lâu vẫn có một ít thoát ra. Cũng may có Đoàn Dữ Thành đi cùng nên mới không bị những hành khách khác để ý vây xem.
"Hai người vừa nói gì thế? Sao bây giờ tâm trạng cô ấy lại có vẻ tốt hơn nhiều vậy?" Triều Hề Nhiên dựng tóc gáy khi nghĩ đến vẻ mặt và thái độ lạnh lùng của Hoa Hi Mạt mấy ngày nay.
Chuyện là kế hoạch liên thủ cùng Thẩm Trác Di lừa gạt cô ấy bị bại lộ, nhưng dù sao cô cũng có ý tốt, đâu cần phải đối xử với cô như vậy chứ.
Cô liếc nhìn Thẩm Trác Di bên cạnh, cô ấy vẫn đang dõi theo cô gái đằng xa.
Triều Hề Nhiên thở dài, mọi chuyện đều do tên này mà ra, nhưng cô lại vô cớ chịu khổ, thật là đáng giận mà...
"Tôi chỉ nói là tôi sẽ chờ chị ấy, dù bao lâu tôi vẫn sẽ chờ." Thẩm Trác Di nói rất nghiêm túc, hai tay vẫn đút trong túi áo khoác, nắm chặt vật kỷ niệm Hoa Hi Mạt để lại cho mình - Một hòn đá đa sắc nhẵn mịn.
Mặc dù Thẩm Trác Di không biết tại sao Hoa Hi Mạt lại đưa cho cô thứ này, nhưng cô tin rằng Hoa Hi Mạt đang muốn thể hiện một loại quyết tâm, một quyết tâm "vững như bàn thạch không thể chuyển dời”.
Cho dù chị có đi bao lâu, em vẫn sẽ chờ.
Vì vậy, cô đã tự thề với chính mình và cũng nói với cô ấy như vậy. Hiệu quả xuất sắc, đúng như dự đoán, Hoa Hi Mạt mỉm cười vui vẻ, tuy khóe mắt vẫn còn vương chút buồn bã, nhưng khi nghĩ đến tương lai tươi đẹp, niềm khao khát về tương lai của cô đã làm dịu đi nỗi buồn của khoảnh khắc chia ly.
"Người đã đi xa, còn đứng đây làm gì?" Triều Hề Nhiên kéo tay áo Thẩm Trác Di hỏi.
“Đợi chị ấy ngoảnh lại.”
"Hả?" Triều Hề Nhiên vô thức nhìn về phía sau cửa an ninh, quả nhiên, Hoa Hi Mạt vốn đang quay lưng về phía cô, như linh cảm thấy điều gì mà quay lại, ánh mắt hiển nhiên không phải hướng về cô mà nhìn người bên cạnh cô.
Cô bất lực lắc đầu, cách xa Thẩm Trác Di ra một chút.
Hai cái người này...
Thẩm Trác Di và Hoa Hi Mạt nhìn nhau hồi lâu, thiên ngôn vạn ngữ đều gửi trọn qua ánh mắt họ. Trước mặt Hoa Hi Mạt, Thẩm Trác Di giống như một tên ngốc, không thể diễn đạt tình yêu bằng ngôn từ trôi chảy, nhưng Hoa Hi Mạt có thể cảm nhận được sự chân thành của cô, đối với cô ấy như vậy là đủ rồi.
"Bảo trọng……"
"Em cũng vậy nhé……"
Hoa Hi Mạt bị Đoàn Dữ Thành ở cạnh kéo cánh tay, lưu luyến không rời xoay người, mỉm cười với Đoàn Dữ Thành, sau đó cất bước biến mất ở góc tường.
“Em chờ chị về.” Thẩm Trác Di lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình, đứng một mình trong sảnh sân bay nơi người qua lại, nhìn cổng an ninh từ xa hồi lâu. Mặc thời gian trôi đi vẫn không thấy mỏi mệt.
Triều Hề Nhiên thì vô cùng thích thú ngồi trong phòng khách gần đó, nhìn đủ loại người đi ngang qua, cũng thấy không ít những người yêu nhau lưu luyến nói lời chia tay.
Sân bay đúng là một nơi thật buồn.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Thẩm Trác Di không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, chỉ biết lúc Triều Hề Nhiên gọi cô, hai chân đã tê dại đến mức không thể cử động. Cô buộc mình phải đi về phía Triều Hề Nhiên, nhưng kết quả đôi chân không còn nghe lời cô nữa, sức lực biến mất, đầu gối mềm nhũn, cô khuỵu xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng của sân bay.
"Cái tên này thật là, cô như thế làm sao cô ấy yên tâm đi cho được!" Triều Hề Nhiên vội vàng chạy tới, đỡ cô, tính nâng cô dậy, nào ngờ lại cảm thấy một giọt chất lỏng lạnh như băng rơi lên cánh tay mình. Cô kinh ngạc cúi đầu, xúc động nói: "Cô cần gì phải như vậy..."
“Tôi không muốn…” Thẩm Trác Di không ngẩng đầu lên mà nhìn khuôn mặt mình in dưới nền sàn bóng, cô cảm thấy vô cùng yếu đuối, tầm nhìn dần dần bị nước mắt làm mờ đi, ngắt quãng nói: “Tôi không muốn, không muốn chị ấy nhìn thấy tôi trông yếu đuối thế này. Chị ấy, chị ấy sẽ cười nhạo tôi..."
Nếu là Hoa Hi Mạt ngày trước, niềm vui lớn nhất của cô ấy có lẽ là trêu chọc Thẩm Trác Di, chẳng hạn như lần đầu gặp mặt đẩy cô xuống biển, hay thỉnh thoảng sẽ trêu chọc cô...
“Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” Triều Hề Nhiên ngồi xổm xuống, lau nước mắt trên mặt Thẩm Trác Di. "Tiếp theo cô tính làm gì?"
“Nếu có thể, tôi muốn làm lại nghề cũ.” Thẩm Trác Di cố gắng nở một nụ cười, nhưng trong mắt Triều Hề Nhiên, nụ cười này còn xấu hơn cả khóc.
"Đến tòa soạn khác à?"
"Ừm."
Triều Hề Nhiên nghiêm túc nhìn cô, thở dài, từ trong túi lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng nói: “Đây là thứ cô ấy để lại cho cô. Ngoài ra, còn có một e-mail, cô ấy nhờ tôi đưa cho cô sau khi cô ấy rời đi."
“Sao cơ?” Thẩm Trác Nhất không ngờ Hoa Hi Mạt lại có ý định này, “Không, tôi không cần tiền của chị ấy.”
"Chết tiệt, đây là mong muốn của cô ấy, cô có dám trái lời không?" Triều Hề Nhiên nheo mắt nguy hiểm, quả nhiên, sắc mặt Thẩm Trác Di nhanh chóng thay đổi.
Xem ra tên này thực sự sợ cô ấy... Chậc chậc... Sau này nhất định sẽ bị Hoa Hi Mạt cưỡi lên đầu...
"Yên tâm đi, Hoa Hi Mạt nói tài khoản này vốn là để lại cho cô. Ngoài ra, e-mail phải được mở bằng notebook của cô ấy, nếu không nó sẽ tự động biến mất. Còn bây giờ, cô làm ơn nhanh lên đi, chúng ta mau mau đi ăn cơm, lão nương sắp chết đói tới nơi rồi……”
Triều Hề Nhiên bĩu môi khinh thường, đứng dậy, cúi đầu nhìn Thẩm Trác Di.
Thẩm Trác Di lè lưỡi, chân cô bây giờ đã khá hơn nhiều.
Buổi tối về đến nơi ở của Triều Hề Nhiên đã là nửa đêm.
Triều Hề Nhiên vừa dỗ dành, vừa nói dối dụ Thẩm Trác Di tiếp tục sống trong nhà cô, thậm chí còn nhắc tới Hoa Hi Mạt để trấn áp Thẩm Trác Di, Thẩm Trác Di vừa nghe đó là lệnh của Hoa Hi Mạt, làm sao dám trái lời?
Thực ra, Triều Hề Nhiên chỉ giả truyền thánh chỉ, nếu Thẩm Trác Di ở lại nhà cô thì sớm muộn gì đại mỹ nữ Sincerely cũng tìm đến cửa, có lẽ khối băng đó cũng sẽ theo đuôi...
Thẩm Trác Di vốn chẳng hay biết gì cứ cho rằng đây là phúc lợi đặc biệt mà Hoa Hi Mạt muốn dành cho mình, cô liếc nhìn số dư trong tài khoản, con số dài đến mức khiến cô choáng váng, trời đất ơi, với số tiền này mình có thể vô tư mua cả nước Hy Lạp đang bên bờ vỡ nợ rồi...
*2009 - 2011: Hy Lạp rơi vào khủng hoảng nợ công.
Hồi lâu, sau khi từ bỏ ý định mua Hy Lạp, cô hồi hộp mở notebook của Hoa Hi Mạt, bấm vào hộp thư của cô ấy. Nhìn tiêu đề e-mail trong hộp thư, Thẩm Trác Di không khỏi rơi nước mắt.
Hóa ra mọi e-mail ở đây đều ghi lại từng chi tiết mình đã gặp và quen chị ấy như thế nào, từ lúc bắt đầu vụ tàu chở dầu, cho đến việc mình phát hiện ra thân phận thật sự của chị ấy, cho đến vụ bắt cóc...
Cuối e-mail có đính kèm một tài liệu lớn với tiêu đề "Mộng Phù Hoa 2". Trong phần phụ lục, cô ấy viết:
"Trác Di: Không biết chị có còn cơ hội để tự mình xuất bản cuốn sách này hay không. Nếu không, xin em hãy giúp chị thực hiện tâm nguyện này.
Sincerely."
Thẩm Trác Di nằm trên chiếc giường êm ái, đây là phòng của cô và Hoa Hi Mạt, trong phòng vẫn tràn ngập hương thơm của Hoa Hi Mạt. Cô lấy một chiếc gối che mặt lại. Chất lỏng trong suốt rơi xuống má cô, một ít thấm vào gối.
"Em hứa với chị, sẽ xuất bản cuốn sách này cho chị, cũng hứa với chị, nhất định chờ chị trở về..."