Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 47: Tuyên bố




Dạo này Hoa Hi Mạt luôn cảm thấy Thẩm Trác Di có gì đó không ổn, cô ấy luôn tránh mặt cô, hơn nữa có vẻ như cô ấy đang tiếp xúc với ai đó ngày càng thân thiết và thường xuyên hơn.

"Thẩm Trác Di, không phải em ra ngoài làm gì có lỗi với chị đó chứ?" Hoa Hi Mạt đóng notebook lại, liếc nhìn Thẩm Trác Di đang ngồi cạnh cô xem TV. Cái người này sáng nay trở về dáng vẻ liền như hồn vía lên mây, hơn nữa, trên cổ cô ấy còn xuất hiện một vết tím bất thường.

"Chị đang nói nhảm gì vậy?" Thẩm Trác Di mất tự nhiên xoa mũi, không dám nhìn vào mắt Hoa Hi Mạt.

Hoa Hi Mạt thấy cô ấy như vậy, trong lòng mới yên tâm, đặt notebook xuống, ngồi sát vào người cô ấy, dựa vào Thẩm Trác Di cùng xem TV.

"Bộ phim này em xem rồi mà, còn muốn xem lại sao?" Hoa Hi Mạt cau mày nói.

"Ừ, có một số chỗ em xem chưa hiểu."

"À, thế à." Hoa Hi Mạt giả vờ chỉnh lại quần áo cho Thẩm Trác Di, thuận tiện vén cổ áo lên, cuối cùng nhìn rõ trên cổ chính là dấu hôn. Sắc mặt tức khắc lạnh lùng, đứng dậy, xoay người rời đi.

Thẩm Trác Di quay đầu nhìn theo bóng lưng của cô, miệng mấp máy, nhưng vẫn không nói gì.

"Rầm -" Cánh cửa bị đóng sầm, tiện tay khóa lại. Thẩm Trác Di biết Hoa Hi Mạt rất tức giận, nhưng lời nói của Triều Hề Nhiên vẫn vang vọng trong đầu cô, không ngừng nhắc nhở cô lúc này không thể mềm lòng.

Hi Mạt...

Triều Hề Nhiên trở về, cô bật đèn trong phòng khách, chợt phát hiện có thứ gì đó lù lù trên sofa, bước vào thì thấy đó là Thẩm Trác Di đang cuộn tròn ôm gối trong góc sofa. Triều Hề Nhiên liếc nhìn phòng dành cho khách, cửa đóng chặt. Cô thở dài, bước vào phòng chứa đồ, lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người Thẩm Trác Di, sau đó đi đến bộ điều khiển điều hòa trung tâm, tăng nhiệt độ trong nhà ấm hơn.

Chắc không đến nỗi cảm lạnh đâu, cùng lắm thì lạnh trong lòng một chút thôi.

Triều Hề Nhiên nhẫn tâm nghĩ thế rồi bước vào phòng. Cô ngã người xuống chiếc giường lớn mềm mại, trùm chăn lên mặt, suy nghĩ về những gì Đoàn Dữ Thành nói hôm nay.

Sau đó cô vô thức nghĩ đến Thẩm Trác Di ở trong phòng khách, xem ra mình thật sự làm khó cô ấy rồi. Nhưng nếu không làm vậy, Hoa Hi Mạt sẽ không chịu rời đi cùng Đoàn Dữ Thành.

Gã ta thực sự chẳng động lòng với ai cả sao?

Không, không thể nào, rõ ràng là anh ta yêu Sincerely...

Triều Hề Nhiên càng nghĩ càng rối, trở mình, giơ tay gõ lên vách tường đầu giường, phía sau vách tường này chính là phòng dành cho khách.

"Sincerely, cô tuyệt đối không phải quái vật, nhưng chắc chắn là yêu nghiệt."

Hầu như ai cũng mê muội vì cô...

Thẩm Trác Di sái cổ.

Ngồi trong quán cà phê ven hồ, cổ cô cứ cứng đờ, không dám cử động nhanh. Chẳng mấy chốc, đối tượng hẹn hò của cô đã đến.

Vân Phi mặc chiếc áo thể thao màu đỏ tươi đi kèm cùng chiếc quần jean, với khuôn mặt trẻ măng vốn có, ​​trông anh hệt như một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp. Thẩm Trác Di cúi đầu, thật muốn giả vờ như không quen biết người này, rõ ràng sắp ba mươi rồi mà cứ ăn mặc như trẻ con vậy.

(Sâu: Mặc vầy nè anh Phi ơi)

Hơn nữa, hôm nay Thẩm Trác Di ăn mặc rất chững chạc. Một bộ đồ công sở điển hình kèm thêm cặp kính, nhìn kiểu gì cũng trông như mẹ của Vân Phi...

"Hóa ra cậu ở đây hả, sao lại trốn vào một góc thế này." Vân Phi ngồi xuống đối diện cô, bắt đầu xem qua thực đơn, chỉ vào một món cà phê mới rồi nói với người phục vụ đứng cạnh bên: "Tôi phải thử món này mới được."

Người phục vụ gật đầu ghi chép rồi cười cười rời đi.

Thẩm Trác Di hiểu người phục vụ đang cười cái gì, không phải đang đoán mình là gái già đi cua trai trẻ sao? Hừ, 'đứa con nuôi' này tôi còn chưa nuôi bữa nào chứ đừng nói là làm thịt!

"Sao hôm nay lại gọi tớ ra thế này?" Vân Phi vuốt tóc, nhìn có vẻ đặc biệt hăng hái.

"Cậu còn nhiều cái tớ chưa nói đấy, sao cậu lại ăn mặc... xuề xòa thế này?"

"Cuối tuần rồi, chẳng lẽ cậu muốn tớ lại mặc vest thắt cà vạt nữa sao? Để tớ nói cho cậu biết, lý do thành lập tạp chí cũng là vì lợi ích được ăn mặc đơn giản thoải mái đó, đâu giống như bây giờ..." Vân Phi lẩm bẩm, đã lâu rồi từ lúc đưa Thẩm Trác Di đi tới nay mới gặp lại, cô ấy trông có vẻ đã sụt cân rất nhiều. Anh trầm giọng hỏi: "Còn chưa tìm được người sao? Yên tâm đi, cô ấy nhất định có thể hóa nguy thành an."

Vân Phi ít nhiều đoán được suy nghĩ của Thẩm Trác Di, lo lắng nói: "Nếu cậu thấy lo thì để tớ nhờ bạn của mẹ tớ ở đồn cảnh sát tăng cường nhân lực..."

Thấy anh đã lấy điện thoại di động ra, Thẩm Trác Di vội ngăn anh lại, nói: "Thôi, cứ để thuận theo tự nhiên đi."

Ơi là trời, chuyện này mãi mới lắng xuống được, sao có thể để Vân Phi khuấy đục nước lên lại chứ? Nếu vô tình tra ra thân phận của Hoa Hi Mạt thì chẳng phải thế giới sẽ đại loạn sao?

"Ồ." Vân Phi cất điện thoại, nhìn ra phía sau Thẩm Trác Di, có một chiếc Ferrari rất quyến rũ đang đỗ ngoài cửa sổ, nhưng anh không thể nhìn thấy tài xế bên trong vì có giấy dán cửa. "Tớ đã từng nhìn thấy chiếc xe này trước đây. Nó là phiên bản giới hạn không thể tìm thấy nhiều trên thế giới. Tớ không ngờ nó cũng ở đây mà còn ở ngay phía sau cậu."

Thẩm Trác Di sửng sốt: "Màu gì?"

"Đỏ, đỏ là phiên bản giới hạn." Vân Phi giải thích sơ qua, nghĩ rằng cô ấy có hứng thú với Ferrari.

Thẩm Trác Di mím môi, cúi đầu trầm tư.

Lúc này vừa hay người phục vụ mang cà phê đến, nhét ống hút vào, Vân Phi lại thêm chút đường, dùng thìa cà phê khuấy không ngừng, Thẩm Trác Di hôm nay có hơi kỳ quái.

"Cậu kêu tớ ra đây là có chuyện gì vậy?" Vân Phi nhấp một ngụm, anh không muốn miệng mình đầy bọt nên đưa tay lấy khăn giấy tính lau bọt nơi khóe miệng, nhưng còn chưa kịp thì đã có bàn tay nọ vươn tới nhẹ nhàng lau đi vết bọt cho anh.

Vân Phi sửng sốt.

Cậu, sao cậu...

Trước đây dù mình nói thẳng hay là ám chỉ, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn mở tạp chí theo tâm nguyện của cô ấy để được ở bên cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ đối xử dịu dàng với mình, cũng chưa bao giờ có cử chỉ thân mật như thế này, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại không chút ngần ngại...

Thẩm Trác Di cắn môi dưới, vươn tay ra, đặt lên tay đối phương, ngẩng đầu nhìn Vân Phi.

"Làm bạn trai tớ nhé, chỉ một ngày thôi."

Hoa Hi Mạt lái chiếc Ferrari gợi cảm với cửa sổ đóng kín, chậm rãi bám theo một chiếc xe buýt. Những người bên trong xe buýt nhìn chiếc xe bằng ánh mắt không thể hiểu được, tại sao một chiếc xe hơn 150 mã lực lại muốn chạy theo xe buýt.

"Chắc nó không biết đường." Một bà lão xách giỏ rau nói lên suy nghĩ, bên cạnh bà là một ông lão cầm Thái Cực kiếm, tóc đã bạc trắng.

"Có lẽ người ta quen ai đó trên xe buýt." Ý tưởng của ông lão rất có lý.

Bà lão liếc nhìn những người trong xe.

"Haizz, giới trẻ ngày nay..."

Hai người ngồi phía sau sắc mặt tối sầm, Vân Phi thấp giọng nói với Thẩm Trác Di bên cạnh: "Có phải người quen của cậu đã đi theo chúng ta từ nãy đến giờ không?"

"Không quen." Thẩm Trác Di trả lời rất nhanh, cô cảm nhận được tiếng chuông tin nhắn trên điện thoại, bấm vào thì thấy:

"Xuống xe ở trạm tiếp theo."

Đó là Hoa Hi Mạt.

"Chúng ta đã đến trạm Quảng trường Trung Sơn. Hành khách cần xuống xe xin vui lòng xuống. Hành khách sắp lên xe xin vui lòng không chen chúc..."

Thẩm Trác Di liếc nhìn biển báo dừng màu trắng, định đứng dậy nhưng lại nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống.

Bây giờ mọi chuyện đã định, mình phải nhẫn tâm lên...

Cô biết Hoa Hi Mạt sẽ không thể lao ra khỏi xe kéo cô lại nên cô dần dần nhìn xe buýt khởi hành.

Kết thúc... Tất cả đều nên kết thúc... Chị nên sống cho chính mình đi, còn em, sẽ đợi chị ở thành phố này...

Thẩm Trác Di cúi đầu, hốc mắt dần đỏ lên, suýt chút thì òa khóc, bỗng cô nhìn thấy một tờ khăn giấy, là chàng trai bên cạnh đưa cho cô.

"Lau đi." Vân Phi không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước. "Cậu khóc trôi hết lớp trang điểm rồi, đi cùng cậu xấu hổ lắm."

"Cảm ơn." Thẩm Trác Di cầm lấy khăn giấy, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên đó, rất giống mùi của người đó.

Đột nhiên xe phanh gấp, mọi người trong xe không khỏi nghiêng về phía trước, có người còn đập đầu vào ghế trước u lên một cục.

"Chuyện gì vậy?" Thẩm Trác Di đau đớn, đầu gối của cô va vào ghế trước rất đau. Vô tình đó lại là nơi cô đã từng bị thương trước đây.

"Tớ không biết, cậu có sao không?" Vân Phi quan tâm hỏi.

"Không sao."

May mắn thay, chú tài xế vẫn thắt dây an toàn nên không bị bay ra ngoài. Chú ta tức giận thở phì phì mở cửa bước xuống xe, chỉ vào chiếc xe phía trước bắt đầu la hét.

"Có biết lái xe không vậy hả? Đừng tưởng lái xe sang là muốn đi sao thì đi nhé. Xã hội này là xã hội có pháp luật đấy! Cô có biết mình đang vi phạm luật giao thông không? Cô có biết có bao nhiêu sinh mạng trên xe tôi không? Cô - cô!"

Chú tài xế nhìn thấy người bên trong qua cửa sổ hạ xuống, sững sờ trong giây lát.

Hoa Hi Mạt không để ý đến tiếng mắng chửi của người đàn ông trung niên, ánh mắt nóng rực, đẩy cửa bước ra ngoài, dưới ánh mắt dõi theo của những người trong xe, cô bước về phía xe buýt, vẫy ngón tay một cái, cửa xe buýt liền tự động mở ra.

Những người trong xe đều sửng sốt khi nhìn thấy một cô gái quyến rũ như vậy bước vào một cách oai phong. Cô gái trước mặt vô cùng yêu mị, nhưng con ngươi màu tím và ngọn lửa đen gần như vô hình xung quanh cô ấy đã chứng tỏ rằng cô gái này chắc chắn không phải người bình thường.

Hoa Hi Mạt vừa liếc nhìn đã phát hiện ra Thẩm Trác Di đang trốn trong đám người, mặc dù cô ấy vẫn đang cúi đầu.

Cô mạnh mẽ đẩy đám đông sang một bên, những người này cũng tự động nhường đường tạo ra lối đi, vì vậy Hoa Hi Mạt nhanh chóng đi tới chỗ Thẩm Trác Di, liếc nhìn Vân Phi bên cạnh, khiến người nọ run lên vì sợ hãi.

Cô nắm lấy tay Thẩm Trác Di, lạnh lùng nói: "Đi theo chị." Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ ngoan ngoãn đi theo cô như trước, nhưng -

Người nọ hất tay cô ra, quay đầu nói: "Em không đi."

Hoa Hi Mạt vô cùng tức giận, cô đã bao giờ chịu ấm ức thế này đâu, mà thủ phạm gây ra cứ làm như mình là người vô tội. Cô buộc mình phải kìm nén cơn tức giận, bất chấp sự phản đối, cô nắm lấy tay cô ấy kéo cô ấy ra khỏi cửa.

"Em đã nói là em không đi, chị buông em ra!" Thẩm Trác Di giãy dụa, nhưng cô vẫn không mạnh bằng Hoa Hi Mạt, trên xe đầy người nhưng không ai có thể phản ứng trước cảnh tượng kỳ lạ này, thậm chí ngay cả khi có thể, họ cũng không muốn tiến tới đối đầu với cô gái kỳ lạ này.

"Chờ đã..." Vân Phi kéo Thẩm Trác Di lại, khiến hai người đồng thời nhìn anh. "Cô không thể đưa cô ấy đi được, cô ấy là bạn gái của tôi."

Anh vẫn nhớ những gì Thẩm Trác Di đã nói với anh. Dù mục đích của Thẩm Trác Di là gì, tất cả những gì Vân Phi có thể nhìn thấy lúc này chính là cô thực sự không muốn đi cùng người kia.

Hoa Hi Mạt lạnh lùng nhìn Vân Phi, liếc mắt một cái, Vân Phi như bị sét đánh trúng buông tay ra, ngã xuống hàng ghế cuối cùng trên xe buýt.

"Đây chỉ là cảnh cáo," Hoa Hi Mạt thoáng dùng sức kéo Thẩm Trác Di vào lòng, hôn cô thật mạnh dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong xe, "Em ấy là của tôi..."