Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 16: Chiếc Vòng Tay




Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, mắt anh hiện lên sự tin tưởng.

- Tôi biết cô sẽ làm được. Và tôi sẽ ở đây để hỗ trợ cô.

Đới Mẫn Giai rời khỏi phòng của Hoắc Kỳ Xuyên. Cô cảm thấy một sự quyết tâm mạnh mẽ trong lòng, nhưng cũng không thể ngừng suy nghĩ về việc anh vẫn chưa nhận ra cô là Yên Chi. Cô tự hỏi liệu sự thật này sẽ được giấu kín đến bao lâu và điều gì sẽ xảy ra nếu anh biết sự thật.

Biết Hoắc Kỳ Xuyên sẽ là người đích thân hướng dẫn, nhưng Đới Mẫn Giai không nghĩ tới cô và anh làm việc cùng nhau rất nhiều ở những ngày sau đó. Hai người luôn là người đến sớm nhất và về trễ nhất. Dần dần, cô bị luồng công việc dày đặc làm quên mất chuyện ngại ngùng kia.

Tối đó, văn phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn ánh đèn sáng ở khu vực làm việc của Hoắc Kỳ Xuyên và Đới Mẫn Giai. Cả hai đều quyết định ở lại tăng ca để hoàn thành nốt công việc quan trọng. Anh ngồi đối diện cô, mắt anh chăm chú nhìn vào tài liệu trên bàn.

- Mẫn Giai, tôi đã xem qua phần báo cáo của em - Hoắc Kỳ Xuyên bắt đầu, giọng anh trầm ấm nhưng đầy sự chuyên nghiệp. - Có một vài điểm tôi thấy cần điều chỉnh.

Nhờ những ngày làm việc gần đây, cả hai xích lại gần nhau hơn, xưng hô cũng trở nên thân thiết hơn và không còn cứng nhắc.

Đới Mẫn Giai nhìn Hoắc Kỳ Xuyên, sẵn sàng đón nhận những lời góp ý. Hoắc Kỳ Xuyên chỉ ra những thiếu sót trong kế hoạch của cô, nhưng đồng thời cũng khích lệ những điểm mạnh mà cô đã thể hiện.

- Em đã làm rất tốt ở phần phân tích thị trường. Tuy nhiên, chiến lược quảng bá cần được cụ thể hóa hơn. Tôi tin rằng em có thể làm tốt hơn nữa.

Đới Mẫn Giai cảm thấy lòng mình ấm áp trước sự tận tâm và khích lệ của Hoắc Kỳ Xuyên. Cô gật đầu, tiếp thu những lời góp ý và cảm ơn anh. Cả hai tiếp tục bàn bạc, thảo luận sôi nổi về cách cải thiện kế hoạch. Anh và cô dần hiểu rõ hơn về cách làm việc của nhau, tạo nên một không khí làm việc vui vẻ và hiệu quả.

Khi đồng hồ đã chỉ sang gần nửa đêm, Hoắc Kỳ Xuyên mang đến hai cốc cà phê nóng hổi.



- Cà phê cho em này, để giữ tỉnh táo.

Đới Mẫn Giai cười nhẹ, nhận lấy cốc cà phê từ tay anh.

- Cảm ơn anh.

Nhưng dù có cà phê, sự mệt mỏi từ những ngày làm việc căng thẳng vẫn khiến Đới Mẫn Giai không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Chỉ vài phút sau khi uống xong, cô đã thiếp đi trên bàn làm việc. Hoắc Kỳ Xuyên ngồi đối diện, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Anh đứng dậy, lấy áo khoác của mình và đắp lên người cô.

Tay Hoắc Kỳ Xuyên bất cẩn đụng phải túi xách của Đới Mẫn Giai, khiến nó đổ ra mặt bàn. Một vật nhỏ cũng tự nhiên rơi ra ngoài. Hoắc Kỳ Xuyên cúi xuống, nhặt lên và nhìn thấy một chiếc vòng tay quen thuộc - chính là chiếc vòng tay mà Yên Chi, cô gái ở quán bar, đã đeo. Anh ngạc nhiên, nhận ra sự trùng hợp kỳ lạ này.

Ngay lúc đó, Đới Mẫn Giai giật mình tỉnh dậy. Cô thấy Hoắc Kỳ Xuyên đang cầm chiếc vòng tay của mình và nhanh chóng lấy lại, cất vào túi xách.

- Cảm ơn anh. - Cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng đầy lo lắng.

Hoắc Kỳ Xuyên nhìn Đới Mẫn Giai, trong lòng anh dấy lên nhiều câu hỏi. Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ và ngồi lại bàn làm việc.

- Em nghỉ một lát đi, tôi sẽ tiếp tục hoàn thành nốt phần này.

Đới Mẫn Giai gật đầu, nhưng cô biết rằng sự thật về Yên Chi có thể sẽ không còn giấu được lâu nữa. Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, không chỉ vì lo lắng mà còn vì tình cảm ngày càng lớn dành cho Hoắc Kỳ Xuyên. Trong đêm yên tĩnh đó, anh và cô vẫn tiếp tục làm việc, nhưng cả hai đều không thể ngừng suy nghĩ về những điều vừa xảy ra.



Đột ngột, Hoắc Kỳ Xuyên bất ngờ nhìn Đới Mẫn Giai và hỏi:

- Em có bao giờ nghĩ rằng chúng ta có thể gặp nhau ngoài công ty không?

Đới Mẫn Giai nhìn anh, tim đập nhanh hơn:

- Anh đang nghĩ đến chuyện gì?

Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, ánh mắt anh đầy ẩn ý:

- Có lẽ là một bữa tối, hoặc một ly cà phê. Chỉ là tôi muốn biết thêm về em ngoài công việc.

Tim của Đới Mẫn Giai sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là một cơ hội để cô tìm hiểu về anh hơn, nhưng chuyện anh thấy chiếc vòng tay vừa rồi khiến cô nghĩ việc anh mở lời không hề đơn giản.

- Ngoại hình em như thế này sợ sẽ làm xấu mặt của chủ tịch mà thôi.

Hiện tại, Đới Mẫn Giai đang trong hình hài của một nữ văn phòng bình thường, gương mặt chấm tàn nhang, lens đen tuyền đã che đi màu mắt mật ong thật, trông chẳng có gì nổi bật.

Hoắc Kỳ Xuyên nở nụ cười trấn an:

- Không có gì đâu. Cứ xem như phúc lợi của nhân viên. Em có quyền từ chối nó