Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 15: Bỏ Trốn




Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng khách sạn. Đới Mẫn Giai khẽ cựa mình, cảm nhận được sự ấm áp từ người nằm bên cạnh. Cô mở mắt, nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở trong một phòng khách sạn xa lạ. Cảnh tượng từ đêm qua bất chợt ùa về, khiến trái tim cô đập thình thịch.

Chính cô là người kéo Hoắc Kỳ Xuyên lên giường, trêu chọc anh, cho phép anh làm đến bước cuối cùng. Nhưng bao nhiêu đó chưa là gì cả. Trong ấn tượng mơ hồ của cô, cô chủ động leo lên người anh, đánh thức ánh dậy và dập hông hết lần này tới lần khác.

Cô quay sang và thấy Hoắc Kỳ Xuyên vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn và gương mặt bình yên. Đới Mẫn Giai cảm thấy một cảm giác hỗn loạn và hối hận trào dâng trong lòng. Cô biết mình đã quá say và mất kiểm soát, để rồi dẫn đến chuyện không mong muốn này.

Cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, Đới Mẫn Giai nhẹ nhàng rời khỏi giường. Cô cúi xuống, nhặt từng món đồ của mình rải rác trên sàn nhà và nhanh chóng mặc vào. Chiếc váy vàng từ tối qua giờ đây nhàu nhĩ nhưng cô không còn tâm trí để ý đến điều đó. Mỗi động tác của cô đều thận trọng, sợ đánh thức Hoắc Kỳ Xuyên.

Khi đã mặc xong, cô nhìn lại anh một lần nữa. Cô biết rằng việc bỏ đi mà không nói lời nào là hèn nhát, nhưng cô chưa sẵn sàng đối mặt với thực tế và cảm xúc rối bời của mình.

Cô bước ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại sau lưng. Hành lang khách sạn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân vội vã của cô vang lên. Đới Mẫn Giai cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, như thể cô đang chạy trốn khỏi một điều gì đó.

Ra đến sảnh, cô gọi một chiếc taxi và nhanh chóng bước lên xe. Khi xe bắt đầu lăn bánh, Đới Mẫn Giai tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Cô cần thời gian để suy nghĩ và định hình lại mọi thứ. Buổi sáng nay, cô chỉ muốn thoát khỏi sự rối ren và tìm lại sự bình yên trong tâm hồn.

Đới Mẫn Giai xin nghỉ làm buổi sáng. Cô đánh một giấc tới chiều và thức dậy với cơ thể mệt mỏi và đầu đau nhức. Cô cảm thấy hối hận và bối rối, nhưng biết rằng mình không thể bỏ bê công việc. Dự án marketing cần phải hoàn thành đúng hạn, và cô không muốn để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc chuyên nghiệp của mình.

Cô vội vàng chuẩn bị và lên công ty, mặc dù trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Khi bước vào tòa nhà văn phòng, Đới Mẫn Giai cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, nơi mọi người đều tập trung vào công việc và không biết gì về những sự kiện vừa xảy ra.

Đới Mẫn Giai bước vào thang máy, cố gắng giữ cho bản thân trông bình tĩnh và chuyên nghiệp. Nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại, cô bất ngờ thấy Hoắc Kỳ Xuyên bước vào. Cả hai im lặng đứng cạnh nhau, không ai nói lời nào. Lan cảm thấy tim mình đập nhanh, lo sợ rằng anh sẽ nhận ra cô chính là Yên Chi từ quán bar.

Nếu cô biết anh cũng giống như cô, đi làm vào buổi chiều thì cô sẽ nghỉ luôn ở nhà. Nhưng liệu ngày hôm sau, cô có thể tránh anh được sao?

Hoắc Kỳ Xuyên cũng nhìn Đới Mẫn Giai, nhưng ánh mắt anh không có vẻ gì là nhận ra. Anh chỉ tập trung vào những gì cần làm trong ngày, và một phần trong anh cảm thấy có điều gì đó khác lạ về cô sáng nay. Tướng đi của cô có phần chật vật.



Khi thang máy dừng lại, Đới Mẫn Giai nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi sự khó xử này. Nhưng bất ngờ, Hoắc Kỳ Xuyên quay sang cô và nói:

- Quản lý Mẫn Giai, lên phòng tôi một lát.

Đới Mẫn Giai ngạc nhiên nhưng không dám từ chối. Cô bước theo Hoắc Kỳ Xuyên, trái tim đập thình thịch. Khi vào phòng của anh, cô cảm thấy không khí trở nên căng thẳng hơn.

- Cô ngồi đi. Cô ổn chứ? Tôi nghe giám đốc Mễ Tinh bảo sáng nay cô xin nghỉ.

Đới Mẫn Giai nghe thấy sự quan tâm của Hoắc Kỳ Xuyên, trong lòng chỉ giật mình chứ không cảm động gì:

- Tôi ổn thưa chủ tịch. Chỉ là… tối qua tôi chọc chó nên bị chó cắn.

Hoắc Kỳ Xuyên nhướng mày, nhưng nghĩ là chuyện riêng của nhân viên nên anh không hỏi thêm. Anh nhìn thẳng vào mắt cô:

- Tôi muốn giao cho cô một dự án quan trọng. - Anh nói, giọng anh nghiêm túc. - Dự án này rất quan trọng với công ty và tôi nghĩ cô có đủ khả năng để đảm nhận nó. Tôi sẽ là người hướng dẫn cho cô.

Đới Mẫn Giai cảm thấy một loạt cảm xúc đan xen - vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô biết rằng đây là một cơ hội lớn để chứng tỏ bản thân, nhưng cũng lo sợ rằng sự hiện diện của Hoắc Kỳ Xuyên sẽ làm cô phân tâm.

- Tôi sẽ cố gắng hết sức. - Cô đáp, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.

Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, mắt anh hiện lên sự tin tưởng.

- Tôi biết cô sẽ làm được. Và tôi sẽ ở đây để hỗ trợ cô.