Sau một loạt tấn công luân phiên như vậy, Liễu Nha và Liễu Tâm còn tiện nói cái gì nữa.
Tiếng gảy bàn tính lách ca lách cách không ngừng vang lên.
Ôn Diệp nằm trên nhuyễn tháp, vừa ăn một ngụm điểm tâm vừa uống một ngụm trà.
Từ Ngọc Tuyên bắt chước nàng, cũng một ngụm điểm tâm một ngụm nước lọc.
Đào Chỉ trốn tít đằng xa, chỉ sợ Ôn Diệp bỗng dưng hứng lên lại bắt nàng ấy qua đó học theo.
Ngay cả Vân Chi cũng im lặng hơn ngày thường, mỗi lần rót trà thêm điểm tâm cho Liễu Nha và Liễu Tâm đều tốc chiến tốc thắng.
Chỉ sợ bị đối phương túm lại, sau đó cưỡng cầu nàng ấy cùng tính toán sổ sách.
*
Liễu Nha và Liễu Tâm nán lại Tây viện tròn trĩnh hai canh giờ, gảy bàn tính đến mức tay đều run lên.
Các nàng không hẹn mà cùng nghĩ: Nhị phu nhân đáng sợ quái
Còn một chuyện nữa, sổ sách sao lại nhiều như vậy chứt
Hai người trở lại phòng, Liễu Nha vừa xoa nắn cánh tay nhức mỏi vừa nói: "Ta tính sơ sơ một chút, số sổ sách đó cũng phải tính nửa tháng mới xong."
Liễu Tâm đang tự mát xa cho chính mình, vẻ mặt lúc này còn lạnh hơn dĩ vãng, nói chính xác hơn là có vài phần chết lặng.
Nàng ấy nắn nắn bả vai đau nhức, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Ngày mai là ngày nghỉ hưu mộc của lang quân, ta cần phải ở lại tiền viện hầu hạ, chỉ sợ phải xin phép Nhị phu nhân nghỉ một ngày."
Liễu Nha nghe xong lập tức sốt ruột: "Lieu Tâm, sổ sách không thể trì hoãn."
"Phần bạc lá đó của ta chia cho ngươi một nửa."
Lúc này Liễu Tâm nào còn để ý những thứ này, khăng khăng kiên trì: "Lang quân càng quan trọng hơn."
Liễu Nha: "..."
Đột nhiên rất muốn đến tiền viện bưng trà rót nước.
*
Trước giờ ăn tối, Ôn Diệp tiễn Từ Ngọc Tuyên lưu luyến không rời đi, mới duỗi người một nửa thì thấy một bóng dáng không biết đã xuất hiện từ lúc nào trong sân, nàng lập tức bỏ tay xuống, tỏ vẻ đoan trang.
Từ Nguyệt Gia sợ nàng hiểu lầm nên sau khi vào nhà lập tức giải thích: "Ta trở lại tìm quyển sách."
Ôn Diệp dịu dàng nói: "Lang quân muốn tìm sách gì? Để ta giúp chàng."
Từ Nguyệt Gia khựng bước lại, nói: "Chỉ là một ít lá vàng lá bạc, nàng không cần phải vậy."
Ôn Diệp: "Đó đã là chuyện của ngày hôm qua, đều đã qua rồi, lang quân nhắc mấy chuyện râu ria không liên quan này làm gì."
Cầm đồ rồi thì lập tức trở mặt không nhận là nói nàng đấy.
Từ Nguyệt Gia: "..." Không còn lời gì để nói.
Sách mà hắn muốn tìm nằm ở rìa ngoài giá sách, liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay.
Từ Nguyệt Gia lấy sách xuống, đi ra khỏi thư phòng, Ôn Diệp lập tức bám theo, ân cần hỏi han: "Lang quân mệt không? Bằng không ta đấm vai cho lang quân nhé?"
Từ Nguyệt Gia dừng lại, nghiêng người nhìn nàng, trực tiếp hỏi toạc ra: "Chuyện gì?"
Ôn Diệp cũng không vòng vo: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn mượn Liễu Tâm ở tiền viện của lang quân dùng mấy ngày."
Từ Nguyệt Gia nhíu mày nói: "Nàng ấy vốn là tỳ nữ của Tây viện, nàng có quyền điều động."
Ôn Diệp lập tức mặt mày hớn hở: "Nếu lang quân bỏ được, ta đây liền không khách khí."
Nói xong, nàng lướt qua nam nhân, chạy thẳng vào nội thất, ngay cả đầu cũng không quay lại: "Lang quân đi thong thải!"
Trong lời nói không có một chút không nỡ.
Từ Nguyệt Gia: ".......
Trưa hôm sau, Liễu Nha nhìn Liễu Tâm ngồi đối diện với vẻ mặt ngơ ngác, không nhịn được, nở nụ cười.
Liễu Tâm: "..."
Tây viện lại vang lên tiếng gảy hạt bàn tính, trong lúc đó Ôn Diệp lại lựa chọn mấy vấn đề phức tạp đi thỉnh giáo Lục thị, vả lại chuyên môn tìm đúng lúc đối phương bận rộn nhất.
Sau vài lần, Lục thị cũng lên tiếng, nếu nàng thật sự không hiểu có thể giao sổ sách cho Liễu Nha Liễu Tâm tính toán, chỉ cần nhớ để lại người ở bên cạnh giám sát.
Liễu Nha Liễu Tâm đã tính toán trong năm sáu ngày:...
Để không phụ lòng Lục thị, Ôn Diệp đặt mình vào vị trí giám sát.
Liên tiếp bảy tám ngày, Ôn Diệp nhìn ánh mắt hai người vô hồn, thần sắc như cà tím phủ sương, vẫy tay lên, quyết định mời các nàng ăn sườn dê nướng và móng heo nướng.