Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 82




Ôn Diệp đi qua dùng một tay ôm Từ Ngọc Tuyên lên, may mà ngày thường nàng vẫn hay tập luyện để duy trì dáng người cân đối, nếu không lúc này đã ôm không nổi.

Kỷ ma ma và những người khác vội bám theo.

Trên đường về Tây viện, trên đầu hai người ít nhiều đều dính chút tuyết trắng.

Ôn Diệp trực tiếp ôm Từ Ngọc Tuyên vào nội thất, sau đó ném người lên nhuyễn tháp, chuyện sau đó đã có nhóm người Kỷ ma ma nhọc lòng.

Khi Ôn Diệp cởi áo choàng và thay sang một xiêm y thoải mái khác rồi đi ra ngoài, Từ Ngọc Tuyên đã bọc người kín mít trong tấm thảm dày và yên vị trên nhuyễn tháp.

Chỗ này của Ôn Diệp không có giường lò, nhưng đã vào nội thất rồi, trong phòng có hương lô và địa long, không hề lạnh.

Ôn Diệp nhìn Từ Ngọc Tuyên, sai Đào Chi dọn cơm lên, cái gì mà sổ sách chứ, ăn trước rồi nói sau.

Bởi vì có Từ Ngọc Tuyên ở đây nên trên bàn ăn nhiều thêm mấy món thanh đạm.

Không có người lớn, chỉ có đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, bữa này Ôn Diệp ăn khá thích ý.

Sau khi ăn xong, Ôn Diệp lại sai Đào Chi đi gọi Liễu Nha đến.

Rương sổ sách gì đó, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết.

Liễu Nha đến rất nhanh, chờ nàng ấy hành lễ xong, Ôn Diệp liền nói thẳng: "Nghe nói ngươi xem sổ sách nhanh lắm, ngay cả người luôn ổn trọng như Liễu Tâm cũng không bằng."

Liễu Nha có thể làm được đến nhất đẳng tỳ nữ là nhờ Lục thị nhìn trúng, suy nghĩ tự nhiên cũng sâu xa hơn rất nhiều người, quan hệ giữa nàng ấy với các tỳ nữ ma ma phía dưới vẫn luôn không tệ, từ trước tới giờ chưa từng nảy sinh bất cứ mâu thuẫn nào.

Câu nói thình lình của Ôn Diệp khiến trong lòng nàng ấy không khỏi nghĩ sâu hơn, chẳng lẽ có người ở trước mặt Nhị phu nhân châm ngòi quan hệ giữa nàng với Liễu Tâm ư?

Nghĩ đến đây, Liễu Nha lập tức phủ nhận: "Khả năng xem sổ sách của nô tỳ cũng thường thôi, trí nhớ của Liễu Tâm trước giờ vẫn luôn tốt hơn nô tỳ, nàng ấy làm việc cũng nghiêm cẩn hơn nô tỳ một chút."

Liễu Tâm và nàng ấy một người phụ trách tiền viện của lang quân, một người phụ trách hậu viện của Nhị phu nhân, không phải là Quốc công phu nhân thuận tay chỉ đạo mà là căn cứ vào điểm mạnh và điểm yếu của hai người để phân công làm việc.

Ôn Diệp không biến sắc hỏi tiếp: "Cho nên ý của ngươi là Liễu Tâm cũng biết tính toán sổ sách?"

Liễu Nha bị nàng nhìn đến không hiểu làm sao, nhưng vẫn gật đầu đáp lại: "Vâng."

Ôn Diệp rất hài lòng với đáp án này, hai người so với một người vẫn tốt hơn.

Rất nhanh, Liễu Tâm cũng bị gọi đến.

Tiếp đó, trước mặt hai người bày hai rương sổ sách và một bàn tính.

Lúc này Ôn Diệp nói: "Đây đều là sổ sách điền trang và cửa hàng dưới danh nghĩa của lang quân, hai người các ngươi thẩm tra đối chiếu hai lần, có mục nào không rõ hoặc là chỗ nào sai sót thì ghi lại, sau đó báo cáo cho ta." Dù là người gặp chuyện luôn luôn thành thạo như Liễu Nha cũng không khỏi trố mắt khi thấy hai rương sổ sách trước mặt, thất thố nói: "Nô tỳ phải tính hết số sổ sách này ạ?"

Ôn Diệp cười híp mắt khen ngợi: "Ngươi và Liễu Tâm là tỳ nữ đáng để ta phó thác nhất ở Tây viện, tẩu tẩu nói hai ngươi là năm đó nàng đã tỉ mỉ dạy dỗ hai người các ngươi để đưa đến Tây viện hầu hạ, những sổ sách cỏn con này các ngươi đều từng học qua, yên tâm, đều không khó."

Không chờ hai người phản ứng, nàng đã nói tiếp: "Về mặt thời gian, ta sẽ cho hai ngươi đủ thời gian, vê phần những phương diện khác càng sẽ không để các ngươi phải chịu thiệt."

Sau khi nói xong, Đào Chi bưng một cái khay không biết là gì đi tới sau lưng Ôn Diệp, trên khay để hai chiếc hà bao màu sắc đơn giản.

Ôn Diệp cầm hà bao đưa cho Liễu Nha và Liễu Tâm mỗi người một chiếc, bên trong đựng bạc lá mà Từ Nguyệt Gia đã đưa tới Tây viện vào tối hôm qua.

Thấy nàng tốt chưa, không chỉ giúp Từ Nguyệt Gia tìm người tính toán sổ sách, ngay cả phí tăng ca cũng trả thay hắn.