Lúc về đến Tây viện, Vân Chi đi cất hồng bảo thạch, Đào Chi giúp Ôn Diệp gỡ áo choàng.
Cả người nháy mắt nhẹ nhõm hẳn, Ôn Diệp nhấc chân đi vào nội thất, Đào Chi đi theo sau.
Canh giờ còn sớm, Ôn Diệp tìm một quyển thoại bản mới, nghiêng người nằm xuống trường kỷ, chậm rì rì lật xem.
Đào Chi bận trước bận sau, vừa chuẩn bị trà quả mơ, vừa đến trù phòng bưng điểm tâm.
Trong phòng huân lô hương khí lượn lờ, là hương Bạch mộc mà Ôn Diệp yêu thích nhất.
Vân Chi cất hộp hồng bảo thạch vào trong rương của hồi môn của Ôn Diệp, lúc ra ngoài gặp phải Liễu Nha và Liễu Tâm, bèn bước tới hỏi: "Hai vị tỷ tỷ có chuyện gì sao?"
Nói xong lập tức liếc mắt nhìn ra ngoài viện, bốn gã sai vặt đang khiêng tới hai rương gõ.
Liễu Nha vừa cười ôn hòa vừa nói: "Đây là lang quân mệnh lệnh chúng ta khiêng đến cho Nhị phu nhân.
Vân Chi kinh ngạc: "Là lang quân phân phó ư?”
Liễu Nha gật đầu: “Đúng vậy, Nhị phu nhân có tiện không?”
Vân Chi khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Tất nhiên là tiện rồi, mời hai vị tỷ tỷ đi theo ta."
Trong phòng, Đào Chi ngồi ở phía sau bóp vai cho Ôn Diệp, đồng thời hỏi: "Phu nhân này, người nói Trần nương tử này có thể thoát khỏi tên tiền phu (chồng trước) lòng lang dạ sói này không?”
Đào Chi đang nói về nội dung trong quyển thoại bản mà Ôn Diệp đang xem lúc này.
Ôn Diệp cắn một ngụm bánh, nói: "Phu nhân nhà người cũng không biết đâu."
Đào Chi sắp bị nam chủ trong thoại bản chọc cho tức chết rồi, thở dài nói: "Muốn xem trước kết cục quá."
Ôn Diệp lắc đầu: "Đào Chi à, xem thoại bản ki nhất là xem trước kết cục, như vậy rất dễ mất đi hứng thú xem tiếp."
Đào Chi khó hiểu: "Vậy lỡ như kết cục không như ý, không phải tự dưng lại ôm một bụng tức à?"
Ôn Diệp nhấp một ngụm trà quả mơ, thuận miệng nói cho có lệ: "Ngươi có thể vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn."
Đào Chi ngơ người: "Tại sao phải vẽ vòng tròn?”
Ôn Diệp ngoái đầu lại liếc nàng ấy một cái, ra vẻ thần bí: "Bởi vì như vậy thì hiệu quả mới càng tốt."
Đào Chỉ: "..."
Phu nhân lại trêu nàng ấy rồi!
"Phu nhân, Liễu Nha và Liễu Tâm cầu kiến." Vân Chi đẩy cửa bước vào bẩm báo.
Giờ này rồi, các nàng còn đến đây làm gì?
Ôn Diệp tò mò, nhưng nàng lười ra ngoài, vì vậy nói: "Để các nàng vào đi."
Liễu Nha và Liễu Tâm vừa bước vào nội thất liền cảm nhận được một luồng khí tức an ninh u tĩnh.
Bên trong dường như chứa đựng một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt. Lần trước các nàng đặt chân đến nơi này là vào đêm tân hôn của lang quân và Nhị phu nhân. Đêm đó khắp nơi đều là không khí vui mừng. Đêm nay đến, ngoài bố cục trong phòng ra thì tìm không thấy nửa điểm quen thuộc lúc trước.
Chẳng qua chỉ mới nửa tháng thời gian mà nơi đây đã thay đổi nhiều như vậy.
Người ở trong hoàn cảnh này đều nhịn không được muốn thả lỏng, lười nhác mấy phần.
Sau khi hành lễ xong, Liễu Nha và Liễu Tâm lặng lẽ đối mắt với nhau.
Ôn Diệp ngồi thẳng người dậy, trên chân vẫn còn đắp đệm dày, giọng nói lười biếng: "Có chuyện gì sao?”
Kể từ lúc định ra quy củ báo cáo sổ sách vào ngày đó, Ôn Diệp rất hiếm khi chạm mặt hai tỳ nữ này ở Tây viện, bên cạnh nàng có Vân Chi và Đào Chi là đủ rôi, không cần cọ xát với người mới làm gì.
Nếu thật sự có chuyện gì cần đến các nàng ấy, cũng tự có Vân Chi và Đào Chi đi thông truyền.
"Hồi Nhị phu nhân." Liễu Tâm khẽ phúc phúc thân rồi nói: "Lang quân lệnh cho bọn nô tỳ khiêng hai rương đồ lại đây, nói là tặng cho Nhị phu nhân."
Ôn Diệp nghe xong lời này lập tức hứng khởi lên, chẳng lẽ người nam nhân này thông suốt rồi?
Nàng thanh thanh giọng hỏi: "La gì vậy?”
Tận hai rương, Từ Nguyệt Gia không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay liền hào phóng như vậy?
Không biết có phải là ảo giác của Liễu Tâm hay không, nàng ấy cứ cảm giác thứ mà Nhị phu nhân để ý nhất bây giờ chính là hai rương đồ này chứ không phải là tâm ý của lang quân.
Liễu Tâm thu lại suy nghĩ, cung kính thưa: "Nô tỳ không biết."