Lục thị nghĩ rồi nói: "Chỗ ta có một hộp hồng bảo thạch tỷ lệ cực tốt, lát nữa muội cầm về đánh một bộ trang sức đi."
Hồng bảo thạch?!
Ôn Diệp cố nén kích động trong lòng, lễ phép từ chối: "Này quá quý trọng rồi, ta không thể cầm."
Lục thị xuất thân từ Hầu phủ, của hồi môn vốn đã phong phú, hơn nữa hiện tại còn chưởng quản việc bếp núc ở Quốc công phủ.
Lục thị căn bản không hề thiếu chút tiền đó: "Nếu đã cho muội thì muội cứ nhận đi."
Một hộp hồng bảo thạch mà thôi.
Ôn Diệp: "Vậy... cảm ơn tẩu tẩu."
Lục thị suy nghĩ một lúc, lại nói: "Sau này thiếu cái gì thì cứ sai người đến chính viện nói với ta."
Ôn Diệp cố nén vui sướng trong lòng, gật đầu.
Chẳng lẽ đây chính là niềm vui được phú bà bao nuôi?
Không biết Ôn Diệp nghĩ đến chuyện gì, nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn Từ Nguyệt Gia với ánh mắt sâu kín.
Đối phương như có cảm ứng, ngước mắt lên, tâm mắt giao nhau với nàng.
Ôn Diệp nhìn nam nhân, khe khẽ lắc đầu.
Từ Nguyệt Gia:..."
Không hiểu bằng cách nào đó mà hắn lại có thể đọc hiểu ánh mắt của nàng....
Vụ án mà Từ Nguyệt Gia mới tiếp nhận gần đây có mấy chỗ liên quan phức tạp, cần phải thương lượng với huynh trưởng Từ Quốc công một phen, vì thế sau khi ăn tối xong, hai người cùng nhau đến thư phòng tiên viện.
Hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm bước chân nặng nê mang theo hai rương sách nhỏ, mặt mày nghiêm túc trở vê Đông viện.
Ôn Diệp thì bị giữ lại, ngồi chơi trong thời gian hai chung trà, mới đứng dậy rời đi lúc nấy.
Trước lúc rời đi đã xảy ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp phải đi, lập tức bỏ rơi Kỷ ma ma đang chăm sóc mình, bước chân vô thức muốn đi theo.
Ôn Diệp rớt lại phía sau Từ Nguyệt Gia mấy bước, mắt thấy hài tử sắp đụng vào vạt váy của mình thì vội vã đi ra khỏi chính đường, kéo ra khoảng cách với cậu nhóc.
Lục thị ở trong chính đường nhìn thấy một màn này: "..."
Hình như hồng bảo thạch đã đưa hơi sớm rồi.
Từ Ngọc Tuyên nhìn ngạch cửa cao cao, ngây người một hồi lâu, cho đến khi phát hiện bóng dáng của Ôn Diệp đã đi xa mới nhớ phải hô lên: "Mẫu thân!"
Ôn Diệp đã sắp ra khỏi chính viện nghe vậy, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn. Từ Ngọc Tuyên gọi liên tục mấy tiếng, đến khi hoàn toàn không thấy bóng người nữa, cái miệng nhỏ xíu méo xẹo, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Lục thị không nỡ thấy Từ Ngọc Tuyên như vậy, vội nói: "Bên ngoài gió lạnh, còn không mau ôm tiểu công tử vào trong."
Kỷ ma ma vội vã bước tới ôm tiểu công tử về.
Từ Ngọc Tuyên trở lại trong lòng Lục thị với đôi mắt ướt sũng.
Lục thị đau lòng muốn chết, lập tức giận nói: "Nếu nàng đã không đợi con, ngày mai con cũng đừng đi tìm nàng nữa, lạnh nhạt nàng mấy ngày."
Từ Ngọc Tuyên giống như nghe hiểu, miệng càng meu lợi hại hơn, vươn tay ra túm lấy cổ tay áo của Lục thị: "Bá nương - đi -
Lục thị: “..."
Ôn Diệp thành công "đào thoát" khỏi chính viện, trên đường trở lại Tây viện, nàng cầm lấy hộp hồng bảo ngọc mà Lục thị đã tặng từ trên tay Vân Chi, sau đó mở ra trước một mảnh tuyết trắng.
Bồ câu huyết hồng (/) thuần khiết, lộ ra một loại cảm giác vừa hoa lệ vừa trầm lắng một cách bí ẩn.
(/) Bồ câu huyết hồng (鸽血红): màu đỏ như máu chim bồ câu.
Ôn Diệp thưởng thức một lúc rồi đóng nắp hộp lại và giao nó cho Vân Chi trước khi về đến Tây viện.
Vân Chi nhận lấy rồi nói: "Quốc công phu nhân tặng phu nhân cái hộp này, đánh xong một bộ trang sức vẫn còn thừa đấy."
Đào Chi nghe vậy lập tức tiếp lời: "Vậy thì có thể đánh thêm mấy cái vòng vàng khảm hồng bảo thạch."
Nàng ấy nhớ rõ phu nhân vẫn luôn ngại đeo nhiều đồ trang sức (đội lên đầu) quá cồng kềnh, vừa vặn lấy làm vòng tay.
Ôn Diệp lại nói: "Không cần, cứ để đó trước đã."
Vân Chi bỗng thấy khó hiểu: "Phu nhân không định sử dụng nó hả?"
Ôn Diệp thầm than một tiếng, trong mắt lộ ra mấy phần không nỡ, nói: "Hồng bảo thạch viên nào viên nấy to thế này, dù là viên nào thiếu tay thiếu chân ta đều đau lòng."